Dạ Lung

Chương 1: Mơ Hồ



Truyện kể về một thiếu niên tên Phong Trần. Cậu là một sinh linh đang phải trả nghiệp trong Địa Ngục, nhưng do cơ duyên xảo hợp, một mảnh gốm thần bí đã ký sinh trong linh hồn cậu, giúp cậu thoát thai hoán cốt.

Từ đó, Phong Trần bước lên con đường trở thành cường giả, gặp gỡ những người bạn tri kỷ và khám phá nhiều điều mới lạ. Cậu chứng kiến và trải qua yêu, ghét, tình, thù, để rồi cuối cùng tìm ra ý nghĩa của cuộc sống.

Thế giới trong truyện được chia theo tầng bậc từ thấp đến cao: Ngục Giới, Phàm Giới, Thiên Giới,... Hãy cùng nhau khám phá những điều huyền bí và thú vị ấy cùng Phong Trần nhé!

Chương 1: Mơ Hồ

Rít. Gào. Gầm. Rú. Thét.

Bóng tối bao trùm mọi ngóc ngách, lửa phủ kín đại địa. Sinh linh bị thiêu đốt từng sát na, cháy rụi ngay khi vừa kịp cảm nhận sự tồn tại của chính mình. Tiếng thét thống khổ vang lên không ngừng, xen lẫn âm thanh da thịt cháy tí tách, cùng những tiếng gào thất thanh khi bị ném vào vạc dầu. Máu mủ bắn tung tóe khắp nơi.

Tất cả những gì tồi tệ nhất, dơ bẩn nhất, khủng khiếp nhất mà con người có thể tưởng tượng - hoặc không bao giờ dám tưởng tượng đến - đều hiện hữu tại nơi này.

Ở đâu đó, giữa bóng tối và lửa ngập trời, có một thân hình gầy gò đang bị những luồng hỏa diệm thiêu đốt từ trong ra ngoài. Da thịt hắn nứt nẻ, cháy đen như than. Từ các vết nứt ấy, thứ máu đỏ đen đặc quánh không ngừng rỉ ra, hòa theo làn khí đen cuồn cuộn.

Điều khiến người ta chú ý nhất là: mặc cho da nát thịt cháy, mặc cho đau đớn dày vò đến tận cốt tủy, hắn chưa bao giờ mở miệng kêu than một tiếng.

Chuyện này chỉ vừa mới xảy ra không lâu, hay có lẽ đã kéo dài vô tận. Bởi nơi đây... không ai có thể cảm nhận được thời gian đang trôi.

Trước đó, hắn từng gào thét vì đau đớn, ánh mắt chẳng có lấy chút ánh sáng. Mọi thứ trong đôi mắt ấy chỉ là sự hoảng sợ và mịt mờ. Nhưng nếu nhìn thật kỹ, sẽ thấy một đốm sáng le lói rất nhỏ - nhỏ đến mức có thể tắt đi bất kỳ lúc nào.

Ngay khoảnh khắc ánh sáng ấy sắp lịm tắt bởi sự hành hạ vô tận, bỗng có một luồng sáng vụt qua chốn u tối này. Không một kẻ nào ở đây chú ý đến nó, nhưng những tồn tại nơi xa xôi nào đó lại đồng loạt mở mắt, bất kể đang bế tử quan hay nghị sự đại sự.

Tất cả cùng truyền ra một mệnh lệnh với giọng điệu cực kỳ nghiêm trọng:

“Đến ngay Nghị Sự Điện.”

Nghe xong lệnh này, ánh mắt của các cao tầng thuộc những thế lực lớn đồng loạt trở nên trầm trọng. Từ mệnh lệnh ấy, vô số dòng sóng ngầm bắt đầu hình thành, chỉ chờ thời cơ để hóa thành cơn sóng thần nhấn chìm tất cả.

Lúc này, ở nơi u tối kia, luồng sáng đã nhập vào thân ảnh đang phải trả nghiệp báo của vô số kiếp trước. Ánh sáng ấy chui vào mi tâm, đi sâu vào tận linh hồn. Tìm được điểm dừng, nó lập tức phát ra dao động, như thể không cho phép bất kỳ ô uế nào chạm vào mình.

Ánh sáng bắt đầu thanh tẩy linh hồn.

Nỗi đau từ sự thanh tẩy ấy còn ghê gớm hơn nghiệp hỏa gấp trăm lần.

Linh hồn bị mài giũa, gột rửa đến tận cùng. Dù đau đớn đến cực độ, nhưng ánh mắt vô thần của hắn dần trở nên sáng tỏ.

Theo thời gian, ánh sáng từ vật trong linh hồn dần ảm đạm. Thứ lộ ra là một mảnh gốm. Mảnh gốm ấy dù tắt bớt hào quang nhưng vẫn phát ra âm thanh kỳ lạ. Không rõ đó là tiếng của chủ tộc hay của vật, nhưng từng âm thanh hóa thành đồ văn, khảm trực tiếp lên linh hồn hắn rồi biến mất.

Sau một loạt biến hóa, thân thể bị mảnh gốm nhập vào bắt đầu có chuyển biến. Hắn mở mắt, cơn đau lập tức ập tới. Hắn há miệng gào thét, nhưng đúng lúc ấy, mảnh gốm chấn động trong linh hồn, phát ra từng tiếng vang:

“Tâm sinh ngục, tâm sinh quỷ.

Tâm sinh súc, tâm sinh tội.

Tâm sinh tiên, tâm sinh thần.

Tâm ta tĩnh, vạn vật ta sinh.

Tâm ta tinh, ắt vạn vật hóa không.”

Âm thanh ấy liên tục đánh thẳng vào tâm trí hắn. Ban đầu, nó bị tiếng la hét hỗn tạp xung quanh át đi, nhưng duy chỉ mình hắn nghe thấy rõ. Hắn cố chịu đựng nỗi đau mà tập trung lắng nghe từng chữ.

Từ mê man tới nhận thức, từ vô vọng tới tỉnh táo, linh hồn hắn dần khôi phục. Khi hắn lấy lại ý thức, mảnh gốm cũng cạn sạch lực lượng, trở nên xám xịt. Âm thanh ngừng lại, nghiệp hỏa lập tức trở nên hung bạo hơn, đau đớn tăng gấp bội. Nhận ra tác dụng của câu chú, hắn vội niệm lại. Quả nhiên nghiệp hỏa yếu đi, đầu óc sáng suốt hơn.

Nghiệp hỏa giảm bớt, để lộ khuôn mặt gầy gò, đôi mắt hõm sâu, thân hình tiều tụy sau vô số thống khổ. Nhưng ánh mắt hắn đã không còn mơ hồ nữa.

Đến ngày thứ bảy, một luồng sáng từ đâu đó lao về phía hắn. Cảm giác có ai đang nhìn mình, hắn mở mắt.

Trước mắt hắn là một thân ảnh cao lớn như được đúc từ vàng ròng, trông như pho tượng kim thân. Khuôn mặt từ hòa, thân khoác cà sa, tay phải cầm tích trượng, tay trái nâng một viên minh châu. Điều khiến hắn kinh hãi chính là: thứ lửa thiêu đốt hắn không hề làm tổn thương bàn chân vị kim thân kia.

Hào quang từ kim thân chiếu vào hắn, đem theo sự ấm áp lạ lùng. Cảm giác thống khổ dần biến mất.

Kim thân chống tích trượng xuống, mọi vật quanh người ngài thu nhỏ lại. Ngài mở miệng:

“Lành thay. Lành thay.

Này sinh linh tội nghiệp, ta biết con có nhiều nghi vấn.

Nhưng ta không thể trả lời bất kỳ câu nào.

Nếu nói ra, cơ duyên của con sẽ mất.

Con và ta hữu duyên gặp mặt, vậy ta ban cho con một hồi cơ duyên.”

Nói rồi, ngài dùng tích trượng điểm vào mi tâm hắn. Một tấm vải bố khoác lên người hắn, đồng thời trong linh hồn hắn xuất hiện thêm một đoạn chú văn.

Làm xong, kim thân dần tan biến vào hư vô. Trước khi biến mất hoàn toàn, ngài để lại một câu:

“Mong con thành tựu đạo quả và cứu vớt chúng sinh.”