Sau khi bày biện đầy đủ, chỉnh trang lại quần áo, từ đâu Phong Trần lôi ra ba cây hương, đốt hương lên. Hắn bắt đầu quỳ xuống, mở miệng gào lên:
- A… a… sư tôn, sao người lại ra đi, bỏ lại ta, đồ nhi đáng thương nhỏ yếu này mà đi…
- Oa… oa… sư tôn ơi, người đi đồ nhi rất nhớ người. Khi đi người bảo ta phải tu luyện thật tốt, không được làm mất mặt người…
- A… a… ta học tập như lời người nói, luyện tập chăm chỉ, nay bị người ta bắt nạt, mà bắt nạt mình ta thì không sao, nhưng điều này ảnh hưởng đến danh tiếng của người, thật là bi ai…
- Sư tôn đi không một lời từ biệt, người ra đi chỉ để lại một căn nhà lạnh lẽo, người không để lại thứ gì để đệ tử nhớ đến người…
- A… á…
Bụp!
- Á…
Tiếng cước vang lên, cùng với đó tiếng thét vang lên, tiếng va chạm mạnh giữa mặt và đất. Khói bụi tản đi, hiện ra một mỹ nữ phong hoa với bộ thanh y đang thu chân lại. Trên mặt là vẻ biểu cảm cực kỳ đặc sắc: bất lực, tức giận cộng thêm nét nhịn cười. Ở dưới gương mặt đó là cặp tuyết phong đang chập chùng vì tức giận.
Đây không phải Y Phong Chủ sao? Mấy ngày qua nàng đều theo dõi từng hành động của Phong Trần: không tài nguyên, không chỉ dẫn từ sư phụ, vậy mà hắn tự bước trên con đường tu luyện một cách rất vững chắc, biết ưu điểm - nhược điểm của bản thân là gì, ngộ tính cực cao, đặc biệt tâm tính rất chắc. Nàng biết hắn bị khiêu khích, nàng biết hắn bị sỉ nhục nhưng nàng không ra tay, bởi nàng muốn xem hắn thể hiện ra sao.
Quả nhiên Phong Trần không làm nàng thất vọng: bị sỉ nhục, bị khiêu khích vẫn biết cách phản kháng đúng mực, không bất đồng lao lên thua đủ. Có một điều làm Y Thần không hài lòng: tên đệ tử này quá vô sỉ. Vô sỉ không còn gì tả, dám mang nàng ra làm trò đùa, dám mỉa mai nàng không biết dạy đồ đệ, khiến nàng tức giận mà lộ diện. Nhưng nàng không hiểu sao hắn biết nàng có ở Y Cư mà về đây chọc tức nàng.
- Hừ, ngươi đang kêu ca cái gì? Ngươi muốn làm ta tức chết sao?
Phong Trần bò từ mặt đất đứng lên, nước mắt nước mũi hòa cùng đất tèm nhem khắp mặt, quần áo xộc xệch. Hắn lấy tay phủi bụi trên quần áo, tiến tới chỗ Y Thần, hành lễ:
- Đệ tử chào sư tôn xinh đẹp. Đệ tử không phải vì quá nhớ sư tôn sao?
- Hừ, ngươi nhớ ta sao? Sao ta nghe câu nào cũng như mắng ta vậy? Người ngoài mà nghe thấy chắc bảo ta chết rồi quá.
Y Thần nghe vậy càng tức giận hơn, mỉa mai lại. Nghe vậy, Phong Trần không những không sợ mà còn lấn tới:
- Đó không gọi là mắng, đó gọi là nhớ ơn dưỡng dục. Người không thể nghĩ oan cho ta được. Ta rất ngưỡng mộ tài năng của người nên ta muốn gặp người để thể hiện sự ngưỡng mộ.
Nàng nghĩ tên này đúng là buồn nôn, nhưng cũng phải công nhận y thuật của hắn đúng là thiên bẩm, không phải bàn cãi. Tuy đã bớt giận nhưng vẫn không thể cho hắn sắc mặt tốt.
- Nói đi, ngươi bày trận lớn muốn gọi ta ra làm gì? Có chuyện gì cứ trực tiếp nói.
Ánh mắt Phong Trần sáng lên, biết mục đích đã thành công một nửa. Hắn thừa thắng xông lên, miệng nở nụ cười nịnh nọt:
- Trên đời này chỉ có người phụ nữ tài sắc vẹn toàn như người mới hiểu được đồ đệ mà thôi. Như người đã biết, mấy hôm người đi ta ăn không ngon…
Nhìn thấy gương mặt vô sỉ của hắn, cơn giận vừa nguôi của Y Thần lại bốc lên. Để chấm dứt lời nịnh nọt, nàng liếc hắn bằng cặp mắt sắc lạnh rồi “Hừ…” một tiếng. Ngửi được mùi máu tanh sắp ập đến, Phong Trần lập tức đổi giọng, trở nên nghiêm túc:
- Thưa sư tôn, người đối xử với ta rất tốt, nhưng người chỉ cho ta công pháp tu luyện. Ta nghĩ như vậy là không ổn, thế nên…
- Thế nên làm sao?
Y Thần đã biết tên này chuẩn bị giở trò, nhưng nàng cũng muốn xem hắn làm gì. Chỉ nghe Phong Trần nói tiếp:
- Đệ tử muốn xin sư tôn một chút tài nguyên tu luyện. Nếu có tài nguyên tu luyện, đệ tử càng làm sư tôn có mặt mũi. Người thử nghĩ xem, một người chuyên nghiên cứu về y thuật mà dạy ra một đệ tử không chỉ ưu tú về y học mà còn giỏi về chiến đấu. Lúc đó mặt mũi của người…
Lúc này nghe Phong Trần nói, Y Thần có vẻ xuôi tai, lông mi nàng cũng dần giãn ra. Nàng mở miệng lên tiếng:
- Nói đi, muốn có thứ gì?
Mục đích đã đạt, Phong Trần mở miệng:
- Chúng ta là Y Phong nên mấy cây thuốc cũng không hiếm. Sư phụ cứ cho ta ba loại: Huyết Thảo, Ngọc Cân Đằng, Cương Cốt Quả là được.
Nghe những vị thuốc này, Y Thần cũng hơi bất ngờ. Chúng đều là thuốc dùng cải thiện thể chất nhưng khi kết hợp lại thì dược tính khá mạnh. Nàng không biết hắn định làm gì, bèn hỏi:
- Tuy đây đều là thuốc luyện thể nhưng thể chất của ngươi khá yếu. Ngươi muốn làm gì?
Nghe Y Thần hỏi, Phong Trần thuận tay lấy ra vài tờ giấy và nói:
- Đây là một bộ công pháp luyện thể mà đệ tử tìm được trong Tàng Kinh Đường. Trong đây có ghi một phương thuốc dùng để luyện thể cho người không có thiên phú như ta. Người xem qua đi ạ.
Nhận lấy Thôn Tài Luyện Thể Pháp, Y Thần đọc, mặt nàng từ bình thường trở nên đỏ rồi sang đen. Lúc Phong Trần nói ra, nàng còn nghĩ “những vị thuốc này tuy quý, nhưng lấy ra một hai phần thì không có vấn đề”. Khi xem xong hoàn chỉnh phương thuốc, nàng mới biết cái mà hắn gọi là “chút tài nguyên” là mười phần thuốc, số lượng kinh hoàng: bốn mươi lăm cây mỗi loại.
Hít sâu một hơi, Y Thần nói:
- Ngươi nói đây là chút ít tài nguyên sao? Có mang cả Y Phong đi cũng không đủ thuốc cho ngươi luyện.
Vừa nói nàng vừa ném giấy vào mặt Phong Trần. Nàng hít một hơi để bình tĩnh, nói tiếp:
- Hiện tại ta chỉ có thể lấy ra tối đa ba ngày thuốc. Phần còn lại ngươi tự tìm cách.
Nghe sư phụ có thể lấy ra ba ngày thuốc, Phong Trần dù đang bị mắng cũng cảm thấy lời mắng thật thân thương. “Chẳng lẽ đây là thương cho roi cho vọt sao…” Đang chìm trong ảo tưởng, hắn nghe tiếng Y Thần:
- Ngây người ra đấy làm gì? Còn cần gì nữa không?
Rời khỏi ảo tưởng, Phong Trần trả lời:
- À… ừm… hiện tại thì không còn gì nữa.
Thấy sư phụ định rời đi, Phong Trần trợt nghĩ ra gì đó, liền lên tiếng:
- Người có thể cho con một bộ vũ kỹ nào để phòng thân không? Hay phá khí dứt mạch cũng được.
Đang định rời đi, nghe câu hỏi, Y Thần thoáng suy nghĩ. Nàng phất tay, đồ vật hiện ra trên bàn và nói:
- Đây là Bách Bộ Phục Sinh Thuật và Ngọc Thủ Phá Huyệt Châm. Một bộ thân pháp và một bộ châm pháp. Bộ pháp này giúp ngươi khi chiến đấu di chuyển liên tục, giúp ngươi chuyển đổi U lực thành sinh lực. Còn bộ châm pháp này vốn dĩ để cứu người, nhưng thuốc có thể cứu người thì cũng có thể giết người. Tuy ngươi không dùng được U lực, nhưng chúng cũng khá hữu ích với ngươi.
- Còn lại là một số đan dược giúp ngươi tu luyện. Thứ ngươi cần lát nữa sẽ có người mang đến cho ngươi.
- Ta sẽ không có ở tông môn trong một tháng. Có gì cứ tìm Nhược Hoa. Khi ta về thấy ngươi không tiến bộ thì đừng trách ta không tính đến tình sư đồ.
Nàng nói xong, quay người bước ra cửa, thả người bay đi. Ở dưới, Phong Trần mặt mũi lem luốc, cúi người thi lễ:
- Sư phụ đi cẩn thận.
Hắn lén lút ngẩng đầu nhìn lên. Khi thấy sư phụ đã đi, liền ngã ngồi xuống đất, hít một hơi rồi thở ra. Hắn nghĩ:
“Đúng là kinh khủng. Đùa với sư phụ đúng như chơi với hổ, à không… còn hơn hổ. Lần sau giảm bớt lại. Nay đúng là đặt cược tính mạng. Cũng may sư phụ còn cho ít đồ tốt, không thì cú đạp hôm nay uổng quá. Thôi dọn dẹp lại chờ người mang thuốc đến.”
Trong lúc chờ thuốc, Phong Trần đứng dậy dọn đồ, đi tắm lại. Nếu không lát nữa có người đến lại cười vào mặt cho. Dọn dẹp xong vẫn chưa có người đưa thuốc đến, hắn lôi tất cả bảy quyển vũ kỹ ra, suy xét nên lựa chọn quyển nào để học trước. Ánh mắt lướt qua, ngừng lại ở Tiên Sư Kiếm Pháp.
Bộ kiếm pháp này chia làm hai phần. Phần đầu tên là Nhập Môn, phần này được cấp cho tất cả đệ tử ngoại môn. Những người không muốn học có thể vào Tàng Kinh Đường chép công pháp khác, nhưng kiếm thì phải nhận; nếu không muốn dùng thì đem đổi tại Khí Phong. Đương nhiên khi đổi cần các thêm đồ để đổi pháp khí cùng cấp.
Quyển thứ hai tên là Tinh Thông, quyển này và quyển đầu sẽ gộp thành một bộ. Mở tầng đầu ra, Phong Trần đọc. Phần này chỉ dạy các đệ tử cách sử dụng kiếm và dạy một số chiêu đơn giản như đâm, chọc, chém, đỡ… và cách kết hợp giữa chúng. Đang định xem phần hai thì ngoài Y Cư vang lên tiếng gọi:
- Cho hỏi Phong sư huynh có bên trong không? Ra nhận đồ Phong Chủ chuyển cho huynh!