Cả hai người Phong Trần cùng nhận ra khi nhìn thấy khí chất của vị sư huynh Đỗ Đạt này, không ngờ một con người keo kẹt và không đáng tin nay lại có khí chất như vậy. Chưa kịp thoát khỏi suy nghĩ thì đã nghe thấy tiếng nói từ phía sau:
-Nào, hai người qua đây, ta cần ghi lại một số thông tin để làm thủ tục nhập môn.
Nghe vậy, hai người cũng tiến về chiếc bàn và khai báo thông tin. Thông tin cần ghi thì chỉ là tên, nơi thức tỉnh ký ức và người thu nhận mà thôi. Ghi xong chỉ thấy vị Lý sư huynh này lấy ra một chiếc lệnh bài bằng xương, trên đó khắc chữ “Nội Môn”, từ tay Lý sư huynh sang một màu u quang. Một lát có tiếng từ trong lệnh bài phát ra:
-Ta là Tiêu Thạch, Lý sư huynh có gì phân phó!
Lý sư huynh nghe người kia nói xong, rồi nói:
Tiêu sư đệ qua Nhiệm Vụ Đường dẫn hai vị đệ tử mới đến này về phòng, trông ngày mai kiểm tra tư chất một thể.
Vị Tiêu sư đệ kia đáp:
-Sư đệ đã nhận lệnh, sư huynh chờ một chút.
Tiếng nói vừa dứt, lệnh bài trong tay Lý sư huynh cũng tắt đi. Lý sư huynh nhìn hai người và nói tiếp:
-Hai vị sư đệ chờ một lát, Tiêu sư đệ sẽ đưa hai người đến nơi nghỉ ngơi. Hai người về thật đúng lúc, ngày mai cũng là kiểm tra tư chất của tông môn trong năm nay. Nếu hai người ngày mai mới đến thì sẽ phải chờ đến năm sau mới được kiểm tra tư chất.
Lý sư huynh vừa nói xong, thì đã thấy từ cửa chạy vào một người, người này rất cao lớn, khuôn mặt rất hàm hậu, đi đến trước mặt Lý sư huynh chắp tay hành lễ:
-Tiêu Thạch chào Lý sư huynh, đệ đến nhận nhiệm vụ dẫn người.
Lý sư huynh “ừm” một tiếng rồi chỉ về phía Phong Trần và Chu Khanh nói:
-Đệ đưa họ đến phòng khách nghỉ ngơi đi.
Nói xong, Lý sư huynh đi về phía bàn làm việc. Tiêu Thạch cúi đầu nhận lệnh, quay đầu nhìn về hai người chào rồi nói:
-Xin chào, hai người đi theo ta.
Hai người đi theo. Trên đường đi đến nơi nghỉ ngơi, hai người cũng gặp một số đệ tử trong tông môn. Có vẻ như vị Tiêu sư huynh này có cấp bậc không thấp; mỗi lần đi qua, các đệ tử đều chắp tay hành lễ. Ngược lại, khi nhìn thấy hai người đằng sau thì lại bàn tán:
-Ồ, không biết ai có thể mang về được hẳn hai người nha!
-Công nhận, từ mấy năm nay, hai ba tháng mới tu được một người.
-Các người không biết ai là người dẫn họ về sao?
-Là ai? Là ai mà có bản lĩnh vậy chứ?
Người vừa được hỏi trả lời:
-Là Đỗ sư huynh nha. Người được mệnh danh là “Uốn Cong Thiên Địa”, không ai không bị lừa bởi huynh ấy, dù có là U Tông đại cao thủ cũng mang về được thôi.
Nghe những lời bàn tán về Đỗ Đạt, Phong Trần và Chu Khanh mặt đen hết lại, cảm giác bị lừa càng sâu sắc hơn, cái khí chất gì đó bị xóa sạch khỏi tâm trí.
Đi một hồi thì cũng nhìn thấy một chiếc động phủ. Bước đến trước cửa động phủ thì có ghi “Phục Khách Động”. Bước vào, không gian trong động khá là lớn, nó có thể phục vụ được hai mươi người. Mỗi người sẽ được bố trí trong một động nhỏ; động của Phong Trần và Chu Khanh lần lượt là mười sáu và mười bảy. Chia tay Tiêu sư huynh, hai người đi về động của mình để nghỉ ngơi.
Phong Trần bước vào phòng, hắn chưa vội khép cửa lại, lợi dụng ánh sáng từ bên ngoài để tìm thứ thắp sáng như đèn, đưa mắt khắp nơi tìm nhưng không thấy. Nhìn lên trần thì thấy có một viên minh châu bằng quả bóng nhỏ; giờ hắn mới hiểu vì sao mình tìm không thấy đèn. Phong Trần đi tới khép cửa lại, viên minh châu giữa phòng sáng lên, lúc này Phong Trần mới nhìn rõ căn phòng: một dường cỏ, một bàn trà, bốn ghế, cũng không còn gì. Dù tiêu chuẩn cho một người ở tạm. Phong Trần cũng không quan tâm nhiều, chỉ muốn ngủ một giấc. Khi theo Đỗ Đạt về môn phái, trên đường đi không lúc nào được yên khi bên cạnh là mùi hôi thối và tiếng la hét, thật sự căng thẳng với những sinh linh khi chưa là tu sĩ. Phong Trần lao một phát lên chiếc giường cỏ, mặc kệ tất cả, hắn chỉ biết đây là giây phút tuyệt vời nhất từ khi hắn có lại ký ức. Nằm trên giường, nhắm mắt, hắn ngủ từ lúc nào không hay.
Tiếng gõ cửa vang lên, cùng tiếng gọi cửa:
-Phong Trần, Phong Trần… dậy thôi, đến lúc chúng ta đi kiểm tra rồi.
Nghe thấy tiếng gọi, Phong Trần mắt nhắm mắt mở bật dậy, đi ra mở cửa, nhìn thấy Chu Khanh với bộ dạng bù xù ra mở cửa, cả Tiêu sư huynh và Chu Khanh đều lắc đầu, rồi Tiêu sư huynh lên tiếng:
-Phong sư đệ, chúng ta đi ra tập chung kiểm tra tư chất thôi.
Nói xong cũng quay đầu đi ra ngoài động, Phong Trần vội đuổi theo hai người. Cả ba người tiến về nơi kiểm tra. Trên đường đi cũng có khá nhiều người đi về phía quảng trường. Quảng trường là một khoảng đất rất rộng, trên có dựng một đài thuyết văn cũng khá rộng, xung quanh bao bọc bởi khán đài trông rất uy nghi. Phong Trần nghĩ trong đầu: “Cái môn phái này cũng quá tùy tiện đi, nơi nhận nhiệm vụ chỉ là một ngôi nhà tranh, nơi cho khách ở cũng quá qua loa, ngược lại cổng môn phái và quảng trường cũng quá khí phách. Mặt mũi thì cũng không thể quá khác biệt như vậy đi, haizzz…”
Đến nơi, ba người cũng tìm một nơi ngồi xuống, cũng có khá nhiều người đến nơi. Những người xung quanh cũng nghị luận rất nhiều:
-A, cuối cùng cũng đến lúc lão tử chờ cả ba tháng trời!
-Hư, ngươi mới có ba tháng đã than rồi sao, ta đây đã đến nửa năm rồi, nghe nói còn có người đến ngay sau khi môn phái kiểm tra một ngày đến giờ mới được kiểm tra.
Nghe người nọ nói vậy, thanh niên lúc đầu rùng mình vì nếu với tính cách mà hắn thể hiện ra, nếu rơi vào hoàn cảnh đó sẽ phát điên mất. Ngồi thêm một thời gian nữa cũng không còn có đệ tử nào đến nữa. Từ trên bầu trời của môn phái, phía sau ngọn núi, có một đám nhân vật đang cưỡi pháp bảo bay về phía quảng trường. Người đi đầu là một vị nam tử trung niên ngự kiếm, sau vị này lại là người quen của hai người Phong Trần, chính là Đỗ Đạt, tên này lúc này cũng ngự kiếm phi hành. Đi sau lại là một người quen nữa: Hình Luật trưởng lão, vị này ngự trên một cây tích trượng; phía sau là một vị đệ tử lực điền, ngự trên một cây thiết côn. Tiếp đến là một vị nữ tử, mặc thanh y, khăn che mặt, ngự trên một chiếc ngân châm. Tiếp đến cũng lại là một vị nữ tử, người này mặc bạch y, trên mặt cũng che khăn, dưới chân ngự trên một chiếc bút lông. Đi sau là một vị nam tử rất chính khí, dưới chân ngự một thanh trường đao, uy áp tỏa ra sát khí còn lớn hơn cả tích trượng của Hình Luật trưởng lão; đi sau cũng là một vị thiếu niên mặc hắc y, bịt mặt, dưới chân lại là một cặp song nguyệt đao. Đi cuối cùng là một đôi sư đồ, không cần nói cũng biết vì nhìn họ rất giống nhau: một vị lão giả râu ria xồm xoàm, hoàng y để trần nửa ngực, đầu trọc bóng loáng, dưới chân là chiếc chùy lớn, sau lưng cũng là thanh niên cơ bắp vạm vỡ, đầu trọc, lông mày sâu róm, hoàng y nửa ngực, chân đạp chùy.
Các vị này bay tới, hạ xuống đài, lần lượt đưa lão giả đi đầy hạ tọa lên sáu chiếc ghế, những thiếu niên lui về đứng sau. Lúc này có một thiếu nữ từ khán đài tung người lên bục, vận dụng u minh lực nói:
-Chào mọi người, chúc mừng mọi người đã trở thành đệ tử của Tiên Sư Môn. Hôm nay là ngày quyết định là ngoại môn hay nội môn.
Vừa dứt lời, mọi người xung quanh đã vang lên:
-A, đây không phải là Nhược Hoa sư tỷ sao? Là đệ tử thân truyền của Họa Phong phong chủ, nghe nói tỷ ấy mới gia nhập đã được Họa Phong phong chủ thu làm chân truyền rồi, hơn năm năm đã có tu vi U sư trung kỳ rồi, nghe nói còn là hồn tu nữa.
-Vãi lìn, ngươi nói điêu, tu luyện bình thường đã khó rồi, lại còn thêm cả hồn tu.
-Tên này nói đúng đấy.
Người sau ùa theo. Người nói đầu tức giận, mặt đỏ bừng, gân cổ lên:
-Các ngươi người mới thì biết gì, ta chơi chung với một sư huynh nội môn, đây là tin nội bộ đó.
Ở dưới vẫn tiếp tục bàn tán, nhưng đệ tử chuẩn bị kiểm tra thì vẫn chú ý nghe tiếp:
-Sau đây là các phần kiểm tra.
-Một, kiểm tra tư chất, chia ba loại: hạ - trung - thượng phẩm, tùy vào độ đậm hay nhạt của căn cơ.
-Hai, kiểm tra thể chất: sử dụng trắc thể thạch, dùng lực tác động vào, sẽ hiện điểm; ba mươi điểm đủ điểm ngoại môn.
-Ba, kiểm tra linh hồn: các ngươi sẽ được đưa vào một căn phòng; ai trụ được ba phút đủ điểm ngoại môn.
-Sau khi kiểm tra ba bài thi, nếu vẫn không đạt, tông môn không trục xuất mà giữ lại để trồng phàm thực như lúa, ngô, khoai, sắn, cơm ăn đủ, tuổi thọ chỉ như phàm nhân thôi. Hết thọ nguyên phải quay về làm Ngục Dân. Nhưng muốn thoát khỏi cảnh này, chuyển sinh thì phải ra ngoài làm thiện; nếu không, muôn kiếp làm Ngục Dân chịu nỗi đau và thần trí mê muội muôn kiếp cho đến khi nghiệp quả trả hết.
-Tất cả luật kiểm tra, lợi ích và kết quả đã được truyền đạt, còn ai có thắc mắc gì không?
Lời nói kết thúc, cả quảng trường im lặng. Bông Phong Trần đưa tay lên, cả trường nhìn về phía này; cả Tiêu Thạch và Chu Khanh cũng cảm thấy không tự nhiên, cả hai cũng nhìn sang.
-Sư tỷ cho ta hỏi, thế giả sử đệ vượt qua tất cả thì có được chọn phong để gia nhập không?
Nhược Hoa nghe vậy chỉ mỉm cười, giải thích:
-Việc lựa chọn đệ tử vào phong nào thì do các vị chủ phong và các trưởng lão cân nhắc, nhưng đúng là có trường hợp đặc biệt như sư đệ nói: khi đệ vượt qua tất cả các kiểm tra một cách xuất sắc, đúng là có quyền chọn phong tu luyện. Trong ba tháng tới có một cuộc thi chân truyền; nếu đệ vượt qua, đệ có thể như ý. Đã thỏa mãn chưa, còn gì nữa không?
Nghe xong giải thích, toàn bộ đệ tử mới cũng như được tỉnh ra. Nhưng cũng có những lời bàn tán:
-Hừ, cái tên này, không biết là hắn quá tự tin hay kiêu ngạo mà còn đòi chọn phong.
-Đúng vậy, lát nữa xem hắn thể hiện thế nào, lúc đó mà không được thì ta cười vào mặt hắn.
Nghe vậy, Phong Trần cũng chỉ biết ậm ừ, gãi đầu gãi tai; Chu Khanh cũng phải thán phục sự dũng cảm của tên này, giơ ngón cái biểu thị tán dương.
-Nếu không còn thắc mắc thì cuộc tuyển chọn đệ tử bắt đầu.