Dạ Lung

Chương 6: Tiên Sư Môn



Theo chân Đỗ Đạt, Phong Trần và Chu Khanh đi về môn phái, nói đến cũng khiến hai người Phong Trần đen hết mặt, hai người cứ nghĩ rằng môn phái tu luyện theo suy nghĩ phải có cái gọi là pháp bảo phi hành nếu không thì ít nhất phải có xe hay thú cưỡi, đằng này cả ba người đều cung đi bộ suốt một tuần trời, cảnh vật về môn phái đâu phải cảnh đẹp gì đâu, toàn cảnh người cháy, gào thét, gầm rú. Ấy là còn may, bộ quần áo mà Đỗ Đạt đưa cho hai người có thứ lực lượng tương tự với tấm vải bố mà Phong Trần sở hữu, nhưng với cảm giác của Phong Trần thấy bộ quần áo này không bằng được tấm vải kia. Còn về phần thức ăn, Đỗ Đạt có thịt thú từ môn phái cấp cho nên không phải ăn như lúc trước khi tẩy lễ, nghĩ đến thôi suýt chút là Phong Trần phun miếng thịt trong miệng ra.

Trải qua quãng đường đi về phái, cuối cùng ba người cũng đến nơi. Đến nơi hai người Phong Trần và Chu Khanh há hốc mồm, không ngờ môn phái này lại không như hai người tưởng tượng, hai người thấy sự bủn xỉn của Đỗ Đạt, thì đã tưởng ra một môn phái nghèo rớt mùng tơi, nhưng không ngờ bên trong phái đã bị khí thế của cổng môn phái chấn nhiếp, cột cổng làm bằng đá cổ, rất cao, rất lớn có hai cột lớn, hai cột nhỏ, trên cột lớn có khắc hai con rồng ba móng, thân rồng uốn quanh cột, trên đầu có một cặp sừng trông rất uy nghiêm, đặc biệt là đôi mắt của chúng, tuy hai con mắt không có con ngươi nhưng luôn cảm thấy hai con mắt này nhìn vào chính linh hồn của mình, cảm giác này khiến hai người tóc gáy dựng đứng, sống lưng lạnh toát. Bên trên hai chiếc cột này là một tấm biển, trên biển viết “Tiên Sư Môn”, cả hai người khi nhìn thấy cái tên này đều bịt miệng, để cho không bật ra được tiếng cười, ở dưới cột và trên bảng đúng là không ăn nhập với nhau một chút nào.

Đỗ Đạt quay lại, nhìn hai người và nói:

-Thế nào? Tiểu gia đây không lừa hai người chứ. Có oai phong không? Có khí phách không? Có bá đạo không?

Phong Trần và Chu Khanh nhìn nhau, cũng phải công nhận khí thế đúng là áp bức, đúng là đủ bá đạo, cả hai đua ngón tay cái ra biểu thị bị phục sát đất, nhưng có điều cái tên đối với hai người có chút nhạy cảm.

Chu Khanh tiến lên ôm vai Đỗ Đạt cả thán:

-Đạt ca, lúc đầu lão ca nói môn phái ta là môn phái lớn, ta nghĩ chắc chắn là chúng ta đang bị lừa. Nhưng khi thấy sự khí phái của môn phái chúng ta, ta lập tức thay đổi, sự keo kiệt của huynh đó là sự khiêm tốn đến cực điểm. Cái này ta phải gọi là gì nhỉ, à, là ‘thần long ân mình’, có phải không Trần đệ?

Phong Trần đưa ngón cái lên lần nữa biểu thị đồng ý với ý kiến của Chu Khanh, trong lòng lại cảm thán Chu Khanh này không mở miệng thì thôi, công phu vỗ mông ngựa cũng phải dạng thượng thừa.

Mấy người đang nói chuyện trước cổng thì bỗng nghe thấy một tiếng nói của một người đàn ông:

-Đỗ Đạt, ngươi đã hoàn thành nhiệm vụ, sao không vào hoàn thành, còn đứng đây nói linh tinh gì thế?

Đỗ Đạt vội vàng quay người hướng mặt về phía giọng nói chắp tay cúi đầu đáp:

-Đệ tử chào chấp pháp trưởng lão, đệ tử chỉ là cho tân đệ tử thấy sự uy nghi của môn phái ta một chút, đệ tử sẽ vào để hoàn thành nhiệm vụ được giao ngay lập tức!

Vừa nói hai tay Đỗ Đạt giật giật vạt áo của hai người Phong Trần và Chu Khanh, thấy thế cả hai đều chắp tay cúi chào:

-Đệ tử ra mắt chấp pháp trưởng lão!

Nghe thấy lời chào, vị lão giả liếc mắt nhìn hai người, phất tay, hắng giọng nói:

-Hừ, các ngươi đến nơi sao không vào còn ở đây nhìn ngó lung tung.

Nói xong lão giả trực tiếp đạp bộ pháp lướt đi luôn, hai người Phong Trần định ngẩng đầu lên nhìn xem rõ hơn vị trưởng lão này, xem ông ta có phải vừa bị cướp mất tiền hay không, sao cứ như phụ nữ tới tháng vậy. Nhưng chưa kịp nhìn thì đã thấy có một thân ảnh vọt qua, khi cả hai ngẩng đầu lên đã không thấy người trước mặt đâu, cả hai quay sang nhìn Đỗ Đạt, chỉ thấy hắn đi vào cổng, vừa đi vừa nói:

-Hai người theo ta, ta vừa đi vừa kể về vị này cho.

Bước qua cánh cổng là một cảnh núi non hùng vĩ, ánh sáng chói trang từ mặt trời ở chính giữa tông môn, ánh sáng tỏa đến tận đây, so với ánh sáng từ Địch Tội Hồ thì hơn nhiều lắm. So với thế giới mà Phong Trần biết thì ở đây chỉ là một thành phố về đêm so với ánh sáng từ mặt trời ban ngày chân chính, nhưng thế này đã là rất tốt so với thế giới không có ánh sáng này rồi.

Cả hai vội bước theo sau, theo lời giới thiệu của Đỗ Đạt, Tiên Sư Môn có sau ngọn núi lần lượt là Chủ Phong, Y Phong, Hình Phong, Khí Phong, Họa Phong, Linh Phong. Y Phong luyện đan, Hình Phong bôi dương lực lượng chấp pháp và bảo vệ môn, Khí Phong chuyên luyện khí, Họa Phong chuyên tu luyện linh hồn, Linh Phong chuyên về luyện vũ kỹ. Trong môn phân chia các cấp bậc như sau: môn chủ, trưởng lão, đệ tử chân truyền, đệ tử nội môn, đệ tử ngoại môn. Vị vừa mới có vẻ mặt “đến tháng” kia là một trong những vị trưởng lão của Hình Phong, người này tên Hình Luật, tu vi U Sư hậu kỳ, tính cách nóng nảy, cương trực, cứng đầu, với tính cách vừa cứng vừa thối này thì bị đệ tử sợ, các trưởng lão khác không ưa là điều hiển nhiên, tuy vậy tu vi trong môn cũng là hàng đỉnh cấp, chỉ dưới môn chủ mà thôi.

Vừa đi vừa tiếp thu các thông tin mà Đỗ Đạt nói, chẳng mấy chốc đã tới nơi, hai người lúc này lại một lần nữa bất ngờ, bất ngờ đến nỗi sững sờ, đối ngược với cảnh tượng bá khí, uy nghiêm, sát khí ngập trời từ hai con rồng ở cổng môn phái, ở đây lại chỉ là một ngôi nhà tường đất, mái tranh nhìn thật sự rất rách nát, tuy chỉ là nhà đất mái tranh nhưng cũng rất lớn. Ngôi nhà có ba cửa, hai cửa bên là ra vào rất nhộn nhịp, bên trên cửa chính ở giữa có một tấm bảng ghi “Nhiệm Vụ Đường”.

Lại một lần nữa hai người Phong Trần và Chu Khanh nhìn nhau, thấy được sự đồng cảm vì bị ăn một cú lừa cùng nhau, cả hai lại nhìn đến Đỗ Đạt nhưng chỉ nhận lại sự khinh bỉ từ ánh mắt của hắn, hai người không hiểu tại sao thay vì xấu hổ lại nhận được sự khinh bỉ, Đỗ Đạt nhún vai, đưa tai ra hiệu mời và nói:

-Đừng lôi vẻ mặt bị lừa đó ra nhìn ta, theo ta vào đảm xem có phải ta lừa các ngươi không!

Nói xong cả ba tiến về cửa có người đi vào, vừa bước vào căn nhà này được chia ra ba khu: một khu vực có một chiếc bảng, trên đó có treo những chiếc thẻ bằng xương có ghi nội dung nhiệm vụ, bên đối diện có một chiếc bàn, trên bàn có ghi ‘nơi ghi nhiệm vụ’, ở bàn có một vị đệ tử mặc quần áo giống hai người Phong Trần đang ngồi. Còn ở giữa là một chiếc quầy, trên quầy có ghi ‘đổi điểm công lao’, lạ ở chỗ trong quầy lại không nhìn thấy có ai.

Đỗ Đạt đi đến chỗ vị đệ tử đang ngồi vắt vẻo trên ghế, vừa đến nơi, hắn đã hắng giọng hỏi:

-Ệ Hèm… Lý sư đệ, hôm nay chỉ có một mình đệ ở đây sao, tiền trưởng lão đi đâu rồi?

Vị này tên Lý Bát, thường ở đây làm nhiệm vụ, nhìn thấy Đỗ Đạt, tên này vội quay ra chút xíu thì ngã ghế ra, vội đứng dậy chắp tay chào:

-Chào Đỗ sư huynh, tiền trưởng lão có việc ở bảo khố nên đã rời đi.

Nói xong Lý Bát liếc nhìn về phía sau lưng, thấy Đỗ Đạt đưa theo hai người nữa, hắn đã nhận ra sao bọn họ lại đến đây.

-Chúc mừng Đỗ sư huynh đã hoàn thành được nhiệm vụ tông môn đã giao.

Vừa nói, hắn còn ghé vào tai Đỗ Đạt thủ thỉ:

-Công nhận tại Tiên Sư Môn này, công phu miệng lưỡi của huynh còn vượt qua cả tu vi võ đạo của môn chủ!

Nghe xong lời thán phục và biểu đạt của Lý Bát, Đỗ Đạt còn không biết xấu hổ, còn tự hào vỗ ngực nói:

-Truyện… Ta mà đã mở miệng thì lời hay ý đẹp, lời vàng ngọc tuôn ra ai mà không bị…

Đang nói được một nửa, Lý Bát vội đưa tay lên bịt miệng của sư huynh, chút nữa là lộ cả rồi. Sau cái sặc vì bị bịt miệng, Đỗ Đạt tiếp tục giao phó:

-Được rồi, hai vị sư đệ này giao cho sư đệ sắp xếp nhé! Nhớ đây là người do tiêu gia đưa về, nhớ chú ý chút.

Phân phó cho Lý sư đệ xong, Đỗ Đạt tiến về phía Phong Trần và Chu Khanh, đặt tay lên vai cả hai người và nói:

-Chính thức chào mừng hai vị sư đệ, mong hai người sớm thích ứng và lên tinh anh nhé! Tiêu gia hẹn gặp lại!

Nói xong tiến ra cửa, không quay lại, đưa tay lên vẫy, miệng huýt sáo bước ra Nhiệm Vụ Đường.