"Có, có, có! Dĩ nhiên là có! Ba đã chuẩn bị xong giấy tờ chuyển nhượng cổ phần rồi! Chi Chi, mau đi vào văn phòng ba lấy về, ký tên, trả lại cổ phần của cô cho Tinh Tinh đi."
"Ba!"
Lục Chi Chi không tình nguyện nhìn ba tôi, nhưng dưới ánh mắt nghiêm khắc của ông ta, cuối cùng cũng không nói gì.
Cô ta nhanh chóng quay vào văn phòng lấy giấy tờ đã ký rồi đưa cho tôi.
"Đã ký xong rồi."
"Ồ, 10% cổ phần đấy nhỉ," tôi cẩn thận thu giấy tờ lại, ngẩng đầu cười với họ, "Con c.h.ế.t rồi thì mới đến cho b.ú sao? Muộn rồi nhé!"
Vừa dứt lời, một đám người từ ngoài đi vào.
Tông Ngự đi đầu, dáng người cao ráo, từng bước đi như đạp lên trái tim tôi.
Đẹp trai quá đi mất!
"Tông Ngự? Cậu dẫn theo nhiều người như vậy là đến làm gì vậy?" Ba tôi nhìn Tông Ngự, thái độ cực kỳ tốt.
"Lục tiên sinh, chào ông, chúng tôi nhận được báo cáo từ cô Tinh Tinh về việc công ty ông có hành vi vi phạm thuế."
"Bây giờ, chúng tôi sẽ tiến hành kiểm tra tài sản của công ty, mong ông hợp tác."
Không ngờ tới đúng không.
Tôi chính là có thể làm tuyệt tình đến như vậy.
"Tinh Tinh, cô điên rồi à?!"
Không chỉ ba tôi và Lục Chi Chi ngạc nhiên, mà ngay cả các cổ đông cũng bắt đầu chất vấn tôi.
Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD
Tôi làm vẻ mặt không quan tâm, lắc đầu như ba tôi vào mỗi dịp Tết:
"Đúng thế, tôi điên rồi, đến ngay cả công ty của mình tôi cũng dám tố cáo."
"Nhưng mọi người đừng lo, tôi hiểu rõ tình hình mà, chẳng có chuyện gì lớn đâu, chỉ là trốn thuế ba mươi triệu thôi, cứ nộp lại là xong."
Nói xong, tôi nở một nụ cười kiểu khúm núm với Tông Ngự.
"Sếp cứ tiếp tục làm việc, tôi ở đây lo hết, tôi sẽ nói kết quả kiểm tra cho họ trước thôi."
Tông Ngự đi đến, chọc nhẹ vào trán tôi, môi mỏng cong lên một nụ cười khiến tôi hoa mắt.
Anh ấy đi cùng các đồng nghiệp tiến hành kiểm tra.
Tôi thì nghiêng đầu, nhìn đám người trước mặt đã hoảng loạn đến mức sắp nổ tung.
"Lục Chấn Hoa, đây là cô con gái giỏi giang mà ông nuôi dạy à? Chính người nhà đ.â.m sau lưng người nhà à?"
"Lão Lục, trốn thuế chúng tôi còn có thể hiểu, nhưng sao lại để cho người ngoài biết chuyện này? Công ty các ông làm kiểu gì vậy?"
"May mà ba mươi triệu không nhiều, nộp lại là xong, vốn là cái phải đóng mà, may quá, chẳng có vấn đề gì lớn."
Các cổ đông tranh nhau nói, tuy là than vãn nhiều, nhưng không ai quan tâm đến khoản thuế này.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Chỉ có điều họ không nhận ra, ba tôi và Lục Chi Chi đang tái mét mặt.
Lục Chi Chi thậm chí còn trốn sau lưng ba tôi.
Các cổ đông nói một hồi, cuối cùng cũng nhận ra ba tôi không nói gì, liền chợt nhận ra vấn đề.
"Chẳng lẽ, lão Lục à? Công ty bây giờ ngay cả ba mươi triệu cũng không rút ra được sao?!"
Dĩ nhiên là không rút ra được.
Số tiền thuế trốn ba mươi triệu đó, tất cả đã vào túi riêng ba tôi, hoàn toàn không có trong tài khoản công ty.
Cộng thêm việc Lục Chi Chi trở thành con giả, sợ mất đi cuộc sống giàu có hiện tại, cô ta lợi dụng chức vụ của mình, xúi ba tôi đầu tư vào rất nhiều dự án ảo, kiếm được số tiền hoa hồng cực kỳ lớn.
Cô ta để lại con đường sau cho mình thật là vững chãi.
Nhưng chính điều này khiến sổ sách công ty hiện tại không thể xuất ra được tiền thừa.
"Cái này…" Ba tôi bắt đầu đổ mồ hôi lạnh, "Tôi sẽ nghĩ cách, sẽ nghĩ cách…"
"Ba, không cần phải nghĩ đâu, ba và Chi Chi đều có tiền trong tài khoản mà!"
Vì là con gái cưng của ba tôi, tôi vội vã giơ tay lên, đề xuất kế hoạch.
"Tôi đã tính rồi! Chi Chi từ các dự án này mà kiếm được ít nhất mười triệu đấy!"
"Cộng thêm số tiền ba âm thầm tích góp được, thừa sức rồi!"
Một lần nữa, tôi phải cảm thán, nhà tôi thật sự rất giàu!
"Cái gì? Hay quá Lục Chấn Hoa, ba con các người đúng là công thần của công ty đấy nhỉ!"
"Loại sâu bọ như ông còn làm giám đốc điều hành gì nữa! Mau cùng con gái tốt của ông cuốn xéo đi!"
"Trước khi đi, nhất định phải trả lại tiền!"
Cổ đông lao vào, nước bọt bay tứ tung.
Ba tôi không quan tâm, chỉ nhìn với đôi mắt đỏ ngầu, như muốn g.i.ế.c người, nhìn Lục Chi Chi.
"Tao đối xử tốt với mày như thế, mày lại lén kiếm tiền sau lưng tao sao?"
Lục Chi Chi sợ hãi, rụt cổ lại, nước mắt đẫm mi, vẫn còn cố gắng biện minh:
"Không phải vậy đâu ba, con chỉ muốn để lại đường lui cho ba thôi…"
"Cút đi! Cút cái đường lui của mày đi! Nếu mày nghĩ cho tao như vậy, sao bây giờ tao lại trắng tay hả?"
Nghe thấy lời này, tôi liếc nhìn mẹ và anh trai.
Ôi trời.
Cuối cùng ba tôi cũng hiểu ra rồi!
Lục Chi Chi suốt ngày nói những lời để làm ba tôi vui, nhưng chỉ cần ba tôi suy nghĩ một chút, ông ta sẽ nhận ra, thực ra ông chẳng được gì, còn Lục Chi Chi thì có tất cả.