Đã Trà Xanh Còn Thích Làm Bé Ba

Chương 9



Lục Chi Chi thì tỏ vẻ rộng lượng, điềm tĩnh, bước lên lễ phép gật đầu với mọi người:

 

"Xin lỗi các cổ đông, người dưới tay tôi không hiểu chuyện, gây ra chút phiền phức, bây giờ đã xử lý xong rồi. Mời các vị vào phòng họp, cuộc họp cổ đông sắp bắt đầu rồi."

 

"Hả? Đây không phải Úc Tinh sao?" Trong nhóm cổ đông có người nhận ra tôi, giật mình kinh ngạc.

 

Tôi "ừm" một tiếng, đầu cũng không ngẩng lên, tiếp tục chăm chú gõ bàn phím làm việc.

 

Thái độ này, quả thật là không mấy lễ phép.

 

Ba tôi lập tức sa sầm mặt: "Úc Tinh! Trưởng bối nói chuyện với con, con có thái độ vậy à?!"

 

"Ừ, đúng vậy."

 

Ừ, cứ thái độ thế đấy, Lục Chi Chi cố tình chọn đúng lúc này gây sự, chẳng phải là muốn cho mọi người thấy tôi rác rưởi thế nào sao? Tôi chiều cô ta.

 

Hôm nay là cuộc họp cổ đông của công ty, tổng kết tài chính cả năm, toàn bộ lãnh đạo đều có mặt.

 

Mẹ tôi và anh trai cũng ở đây.

 

Ngay từ lúc Lục Chi Chi chạy đến kiếm chuyện, tôi đã biết cô ta có ý gì rồi.

 

"Ba, ba đừng giận. Úc Tinh từ nhỏ đã lang bạt, không được giáo dục tử tế, tính khí lớn một chút cũng là chuyện bình thường thôi."

 

Thật là một đóa bạch liên hoa thanh cao thuần khiết.

 

Các cổ đông nhìn tôi, lại nhìn Lục Chi Chi, lắc đầu than thở:

 

"Haiz, Chi Chi à, vẫn là cháu hiểu chuyện hơn."

 

"Úc Tinh đứa nhỏ này đúng là đáng thương, nhưng… haiz, sao có thể hư hỏng thế này chứ."

 

Tiếng bàn tán khinh thường vang lên không dứt.

 

Mẹ tôi và anh trai sắc mặt rất khó coi, nhưng không ai lên tiếng.

 

Tôi thì chẳng để tâm.

 

Những năm qua, tôi đã chứng kiến đủ loại lạnh lùng của nhân tình thế thái, so với những thứ đó, chuyện này chẳng đáng gì.

 

"Xong rồi!"

 

Tôi nhấn lưu tài liệu cuối cùng, thở phào nhẹ nhõm.

 

Sau đó, tôi bất ngờ vỗ bàn một cái, đứng phắt dậy.

 

Nhịn mấy ngày nay, cuối cùng cũng đến lúc tính sổ rồi!

 

"Úc Tinh! Cô muốn làm phản đấy à?!" Trưởng bộ phận của tôi trừng mắt quát.

 

Tôi xoay cổ, thả lỏng gân cốt, nhếch môi cười:

 

"Phải, bà đây không! làm! nữa!"

 

Nghe tôi nói vậy, những người có mặt đều ngẩn người. 

 

Lục Chi Chi cười đắc ý, rồi ngay sau đó, cô ta lại tỏ vẻ tốt bụng:

 

"Úc Tinh, đừng giận dỗi nữa."

 

"Vốn dĩ là cô làm việc không tốt, bị mắng cũng là chuyện bình thường thôi."

 

"Mọi người nói cô, cũng là muốn tốt cho cô thôi. Học vấn thấp không sao, nhưng phải phân biệt đúng sai chứ."

 

Rồi rồi rồi, vai chính diện đều để cô làm hết, đúng không?

Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

"Vậy cô giữ lại cái phúc phận này mà hưởng đi, tôi không cần. Tôi vô giáo dục, ba mẹ không ai dạy, cũng chẳng tới lượt các người quản."

 

Ba tôi lập tức quát lên: "Nói bậy bạ gì đấy?!"

 

Tôi bĩu môi, chẳng thèm để ý, quét mắt nhìn quanh đồng nghiệp trong văn phòng, tao nhã vuốt tóc.

 

"Các vị, chung sống năm ngày, mà vẫn chưa tự giới thiệu với nhau lần nào."

 

"Tôi tên Úc Tinh, là thiên kim thật của nhà họ Lục, còn chủ tịch của các người, Lục Chấn Hoa, là ba ruột của tôi."

 

Tĩnh lặng.

 

Cả văn phòng im lặng như chết.

 

Chỉ trong mười mấy giây ngắn ngủi, tôi đã tận mắt chứng kiến đủ loại cảm xúc trên gương mặt đám người này, khiếp sợ, hối hận, hoảng loạn.

 

Màu sắc rực rỡ, thật đặc sắc.

 

Bây giờ, nghĩ đến chuyện bọn họ đã từng cô lập và khinh thường tôi, chắc ai cũng muốn tìm cái lỗ mà chui xuống rồi nhỉ?

 

"Còn nữa, tôi có một thân phận khác."

 

Tôi quay đầu lại, nở nụ cười nửa như trào phúng, nửa như thích thú nhìn ba tôi và Lục Chi Chi:

 

"Tôi từ nông thôn đến, đúng, nhưng học vấn của tôi không hề thấp."

 

"Chuyện nhảy lớp, thủ khoa đại học gì đó, tôi không nhắc đến nữa. Nói về công việc hiện tại nhé."

 

"Tôi cũng chẳng tài giỏi gì, chỉ là một nhân viên bình thường của cơ quan thuế vụ thôi."

 

Nếu như khi nãy văn phòng chỉ là yên lặng.

 

Thì bây giờ chính là ngư lôi nổ giữa đại dương, hoàn toàn bùng nổ.

 

Tôi không để tâm đến phản ứng của họ, ánh mắt chỉ bình tĩnh nhìn chằm chằm vào ba tôi và Lục Chi Chi.

 

Sắc mặt ba tôi gần như tái nhợt ngay tức khắc.

 

Ông ta trợn mắt nhìn tôi, giọng run rẩy không tin nổi:

 

"Con… con nói cái gì?"

 

"Ôi ba ơi, sao ba ngạc nhiên vậy? Lúc con về nhập tổ quy tông, ba không hề tò mò những năm qua con đã trải qua những gì sao?"

 

Tất nhiên là ông ta chưa từng tìm hiểu.

 

Ngay cả khi mẹ và anh trai tốn bao công sức tìm được tôi, họ cũng chỉ biết tôi đã chịu khổ, nhưng không biết tôi đã thi công chức.

 

Ba tôi bận "tình cha con thắm thiết" với Lục Chi Chi, làm gì có tâm trí quan tâm tôi?

 

Ông ta chưa bao giờ để ý đến tôi sống thế nào trong suốt ngần ấy năm.

 

"Úc Tinh, đây là chuyện tốt mà! Sao chị lại giấu ba mẹ chứ?" Lục Chi Chi vẫn còn bình tĩnh, dù giọng nói hơi run rẩy, vẫn cố thử dò xét tôi.

 

"Đương nhiên là để xử lý các người rồi."

 

Tôi bật cười.

 

Lúc này mới tỏ ra ngây thơ sao?

 

"Mấy ngày nay không làm thì thôi, vừa làm đã giật mình luôn đấy, sổ sách của công ty, vấn đề lớn như vậy cơ à!"

 

"Tinh Tinh, đừng làm bậy nữa." Ba tôi thật sự hoảng rồi, thậm chí còn gọi tôi là Tinh Tinh, "Công ty cũng có phần của con, đừng làm bậy!"

 

"Ồ? Có phần của tôi à? Sao tôi không biết nhỉ?"

 


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com