Lục Chi Chi thì tỏ vẻ rộng lượng, điềm tĩnh, bước lên lễ phép gật đầu với mọi người:
"Xin lỗi các cổ đông, người dưới tay tôi không hiểu chuyện, gây ra chút phiền phức, bây giờ đã xử lý xong rồi. Mời các vị vào phòng họp, cuộc họp cổ đông sắp bắt đầu rồi."
"Hả? Đây không phải Úc Tinh sao?" Trong nhóm cổ đông có người nhận ra tôi, giật mình kinh ngạc.
Tôi "ừm" một tiếng, đầu cũng không ngẩng lên, tiếp tục chăm chú gõ bàn phím làm việc.
Thái độ này, quả thật là không mấy lễ phép.
Ba tôi lập tức sa sầm mặt: "Úc Tinh! Trưởng bối nói chuyện với con, con có thái độ vậy à?!"
"Ừ, đúng vậy."
Ừ, cứ thái độ thế đấy, Lục Chi Chi cố tình chọn đúng lúc này gây sự, chẳng phải là muốn cho mọi người thấy tôi rác rưởi thế nào sao? Tôi chiều cô ta.
Hôm nay là cuộc họp cổ đông của công ty, tổng kết tài chính cả năm, toàn bộ lãnh đạo đều có mặt.
Mẹ tôi và anh trai cũng ở đây.
Ngay từ lúc Lục Chi Chi chạy đến kiếm chuyện, tôi đã biết cô ta có ý gì rồi.
"Ba, ba đừng giận. Úc Tinh từ nhỏ đã lang bạt, không được giáo dục tử tế, tính khí lớn một chút cũng là chuyện bình thường thôi."
Thật là một đóa bạch liên hoa thanh cao thuần khiết.
Các cổ đông nhìn tôi, lại nhìn Lục Chi Chi, lắc đầu than thở:
"Haiz, Chi Chi à, vẫn là cháu hiểu chuyện hơn."
"Úc Tinh đứa nhỏ này đúng là đáng thương, nhưng… haiz, sao có thể hư hỏng thế này chứ."
Tiếng bàn tán khinh thường vang lên không dứt.
Mẹ tôi và anh trai sắc mặt rất khó coi, nhưng không ai lên tiếng.
Tôi thì chẳng để tâm.
Những năm qua, tôi đã chứng kiến đủ loại lạnh lùng của nhân tình thế thái, so với những thứ đó, chuyện này chẳng đáng gì.