Đã Trà Xanh Còn Thích Làm Bé Ba
Sáng sớm, Lục Chi Chi đã đưa tôi đến bộ phận nhân sự, làm cho tôi một cái thẻ nhân viên.
Theo ý tôi, tôi vào đây chỉ với tư cách thực tập, không ký hợp đồng lao động, cũng không lập hồ sơ nhân viên.
Nhưng cô ta cũng không giới thiệu thân phận thật sự của tôi.
Rõ ràng ba tôi đã dặn dò rồi, tôi chỉ là một thực tập sinh, rất dễ bị bắt nạt, nên lúc nhập chức phải đặc biệt giới thiệu thân phận của tôi.
Thế nhưng Lục Chi Chi cứ như quên mất, đến khi ra hành lang không còn ai nữa mới tỏ ra áy náy xin lỗi tôi:
"Chị, chị không trách em chứ? Em chỉ sợ đồng nghiệp nói chị vào đây nhờ đi cửa sau, rồi lại nhằm vào chị thôi."
Ồ…
Cô dựa vào quan hệ làm giám đốc tài vụ thì được, còn tôi chỉ là một thực tập sinh không lương, không chức vụ cũng không được sao?
Tôi muốn trợn trắng mắt, nhưng vẫn nhịn xuống, cười cười với Lục Chi Chi: “Không sao, không sao.”
"Hôm nay công ty có khách quý đến, em phải đi cùng ba tiếp đón, chị tự về chỗ làm việc đi nhé."
Ban đầu, tôi cũng chẳng để tâm đến câu này của cô ta, không định chú ý làm gì.
Nhưng lúc cô ta nói câu này, mặt lại đỏ lên.
Còn làm cái động tác vén tóc ra sau tai!
Như vậy là không đúng rồi.
Cô ta chẳng phải đã chiếm được ba tôi rồi sao? Sao còn có cái dáng vẻ e thẹn thiếu nữ thế này?
Xem ra, vị khách quý hôm nay đến không phải dạng tầm thường.
"Được, cô cứ đi đi."
Tôi phất tay rồi quay người rời đi, đợi đến khi cô ta vào văn phòng, tôi lại lặng lẽ quay lại.
Tôi đi thẳng đến phòng pha trà, rót một ly cà phê, bưng đến cửa phòng khách, gõ gõ mấy cái.
Cũng không đợi người bên trong lên tiếng, tôi cứ thế đẩy cửa bước vào.
Hôm nay tôi nhất định phải xem thử, cái người khiến Lục Chi Chi mê mẩn là ai.
"Ba, con mang cà phê đến cho mọi người..."
Vừa vào cửa, tôi liền chạm mắt với người đang ngồi trên sofa, cả người lập tức tê dại!
Xong đời.
Tôi tiêu rồi.
Tại sao sếp trực tiếp của tôi ở cục, Tông Ngự, lại ở đây chứ!
Bình thường, mỗi khi thấy khuôn mặt điển trai của Tông Ngự, mặt tôi đều sẽ nở nụ cười như hoa cúc.
Nhưng giờ đây, hoa cúc biến thành cúc trắng mất rồi!
Bị sếp phát hiện mình xin nghỉ bệnh nhưng lại đi làm ở công ty khác!
Sự nghiệp của tôi! Xong rồi!
Biểu cảm của Tông Ngự cũng đặc sắc không kém, hoàn toàn không ngờ sẽ gặp tôi trong hoàn cảnh này.
Lục Chi Chi vội vàng đi tới cầm lấy ly cà phê của tôi, thái độ không tốt chút nào:
"Chị đến đây làm gì?"
"Tổng giám đốc đang bàn chuyện, chị mau ra ngoài đi."
Cảm ơn cô nhé Lục Chi Chi!
Ý định quấy rối của tôi lập tức tan biến, tôi vội vàng đưa cà phê cho cô ta rồi lủi thủi muốn chạy trốn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Nhưng còn chưa kịp bước ra khỏi cửa, đã nghe thấy giọng nói lạnh lùng của Tông Ngự:
"Úc Tinh?!"
Tiêu rồi.
Sự nghiệp của Úc Tinh, tiêu thật rồi.
"Tông Ngự, anh quen Úc Tinh sao?" Ba tôi rõ ràng cũng rất kinh ngạc.
"Không chỉ là quen."
Tông Ngự nheo mắt, khóe môi thoáng hiện nét cười như có như không, ánh mắt rơi xuống tấm thẻ nhân viên trước n.g.ự.c tôi, lộ vẻ trêu chọc.
Giữa ban ngày ban mặt, anh ấy nhìn tôi mà khiến tôi nổi hết cả da gà.
"Úc Tinh là..."
"Bạn gái!" Tôi vội vàng cắt ngang, "Con là bạn gái của anh ấy!"
Lông mày Tông Ngự nhướng cao, đáy mắt đen láy xẹt qua một tia kinh ngạc.
Tôi cũng chẳng để ý được nhiều nữa, lập tức thân mật khoác lấy cánh tay Tông Ngự.
"Ba! Ba không trách con giấu ba chứ?"
Tôi cười ngây ngô với ba mình, ngón tay liên tục chọc vào cánh tay Tông Ngự, chỉ mong anh ấy đừng vạch trần tôi trước mặt mọi người.
Lý do gì tôi cũng có thể giải thích sau.
Nhưng lúc này, tôi thật sự không thể để ba biết công việc thật sự của mình.
Ba tôi và Lục Chi Chi đều lộ ra vẻ mặt cực kỳ kinh ngạc.
Đặc biệt là Lục Chi Chi.
Cái vẻ mặt ấy, cứ như tôi vừa cướp mất người đàn ông của cô ta vậy.
Sững sờ một lúc, cô ta chợt bật cười.
Nhưng lại cười có chút gượng gạo.
"Chị, đừng nói lung tung, em với anh Tông Ngự là thanh mai trúc mã, chưa từng nghe anh ấy có bạn gái."
Tông Ngự? Thanh mai trúc mã?!
Sếp của tôi là thanh mai trúc mã với Lục Chi Chi?!
Mẹ, anh trai, chúng ta đừng chơi nữa, mặc kệ tiền nhiều hay ít, cầm lấy rồi chạy đi thôi!
Cái cục diện này, không chơi nổi đâu!
Ngay lúc tôi cảm thấy xấu hổ muốn rụt tay bỏ chạy, Tông Ngự bất ngờ vòng tay ôm lấy eo tôi, cười đầy ẩn ý:
"Tinh Tinh không nói dối, chúng tôi thực sự đang hẹn hò."
"Cô ấy không thích phô trương, nên vẫn luôn giữ kín chuyện này."
Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD
Giọng nói của Tông Ngự trầm thấp từ tính, ngữ điệu không cao, nhưng lời nói ra lại có sức công phá cực lớn.
Nụ cười trên mặt Lục Chi Chi lập tức cứng đờ.
Đôi mắt cô ta long lanh nước, cứ thế nhìn chằm chằm chúng tôi, trông như sắp khóc đến nơi.
Ồ?!
Không phải chứ?
Lục Chi Chi thích Tông Ngự sao?
Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com