Đã Trà Xanh Còn Thích Làm Bé Ba

Chương 5



Nhưng rõ ràng Tông Ngự không để mắt đến cô ta, nên cô ta mới chấp nhận lui một bước chọn ba tôi?

 

Mà nhìn phản ứng này…

Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD

 

Cô ta vẫn chưa từ bỏ ý định với Tông Ngự!

 

Vậy tôi có thể lợi dụng Tông Ngự để kích thích cô ta không nhỉ...

 

Tôi ngẩng đầu, chạm vào ánh mắt sâu thẳm của Tông Ngự, lập tức bác bỏ kế hoạch này!

 

Không chơi nổi, không chơi nổi.

 

Úc Tinh, đừng tự tìm đường chết!

 

4

 

"Không phải nói xin nghỉ cắt ruột thừa sao? Sao lại thành thiên kim thật của nhà họ Lục rồi?"

 

"Úc Tinh, chẳng lẽ cái mạng phú quý của cô, là do cái ruột thừa kia làm lỡ dở?"

 

Dưới tầng trệt quán cà phê công ty.

 

Ngón tay thon dài trắng trẻo của Tông Ngự gõ nhẹ từng nhịp lên mặt bàn.

 

Trong đáy mắt ẩn chứa một màu sắc u ám mà tôi không hiểu.

 

“Sếp à, chuyện tôi là con gái nhà họ Lục không liên quan gì đến ruột thừa cả…”

 

Cái này thật sự không thể trách tôi được.

 

Chẳng lẽ tôi phải nói thẳng ra: “Sếp ơi, tôi sống nghèo khổ hai mươi năm, đột nhiên phát hiện mình là thiên kim thật của nhà họ Lục, nên xin nghỉ về nhập tổ quy tông.”

 

Nghe còn hoang đường hơn cả cắt ruột thừa ấy chứ?

 

Tông Ngự im lặng, ánh mắt mang theo hàm ý sâu xa, rõ ràng là đang chờ tôi giải thích tiếp.

 

Anh ấy vốn đã có khí chất chính trực, lạnh lùng. Khi trầm mặt nhìn chằm chằm người khác, vừa đẹp trai lại vừa… biến thái.

 

Tôi cúi thấp đầu, nhỏ giọng hỏi: “Sếp… nhà anh và ba tôi có quan hệ thân thiết lắm không?”

 

Tông Ngự không trả lời ngay, mà lại hỏi ngược lại: “Quan hệ tốt hay xấu, quan trọng lắm à?”

 

Tất nhiên là quan trọng rồi!

 

Nếu quan hệ tốt, vậy tôi đành từ bỏ kế hoạch trả thù ba và Lục Chi Chi, nhanh chóng kéo mẹ và anh trai ôm tiền chạy trốn.

 

Nhưng nếu quan hệ không tốt…

 

Vậy chúng ta chính là đồng minh!

 

Dù nghĩ vậy nhưng tôi không dám hỏi thẳng.

 

Thật ra tôi càng muốn hỏi hơn: "Anh chắc không thích Lục Chi Chi đâu nhỉ?" 

 

Nhưng câu này lại càng không thể thốt ra được.

 

Tôi có tư cách gì mà hỏi chứ?

 

Nghĩ đến đây, tôi càng buồn bực, bốc một nắm bắp rang bỏ vào miệng, nhai rôm rốp.

 

“Ngẩng đầu lên.” Tông Ngự cầm một viên bắp rang ném trúng đầu tôi, giọng lạnh nhạt. "Không muốn làm việc nữa đúng không?"

 

“Muốn, muốn, muốn!”

 

Tôi lập tức ngẩng đầu lên, mắt rưng rưng, môi bĩu nhẹ ra vẻ đáng thương.

 

“Sếp, nếu tôi trở mặt với ba mình, anh sẽ giúp ai?”

 

Tông Ngự trả lời không chút do dự: “Cô.”

 

Quyết đoán đến vậy sao?

 

Huhu, sếp à, tôi cảm động quá!

 

Từ nay về sau tôi thề sẽ không lén mắng anh đẹp trai nhưng vô tình nữa!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

 

“Giao cho cô làm một bảng báo cáo thôi mà cũng khóc lóc, cô đấu lại ai chứ?”

 

Câu nói kế tiếp của anh ấy khiến chút cảm động trong lòng tôi lập tức bay biến.

 

Biết ngay mà!

 

Lãnh đạo đều là đồ xấu xa, chẳng có ai tốt đẹp cả.

 

Thấy tôi im lặng, Tông Ngự hừ nhẹ: “Đã không bị bệnh, ngày mai quay lại làm việc.”

 

Tôi vội xua tay: “Không, không, không, tôi… tôi còn chút việc… Sếp à, tôi không có chính thức nhận việc ở công ty ba tôi, chỉ là… chỉ là khảo sát một chút thôi. Vài bữa nữa tôi sẽ quay lại làm việc.”

 

Tông Ngự hiển nhiên không ngờ tôi sẽ nói vậy, thoáng sững sờ.

 

Sau đó anh ấy nheo mắt lại, vẻ mặt nghiêm túc nhìn tôi:

 

“Úc Tinh.”

 

Anh ấy đột nhiên gọi tên tôi bằng giọng nghiêm túc.

 

Đáng sợ quá!

 

Tôi lập tức ngồi ngay ngắn lại. “Dạ? Sếp dặn dò gì ạ?”

 

“Nếu gặp chuyện gì không giải quyết được, có thể tìm tôi. Nhà tôi với nhà họ Lục… không thân thiết như cô nghĩ.”

 

“Oh, cảm ơn sếp.”

 

Tôi gật đầu, chỉ nghĩ anh ấy khách sáo nên không để tâm.

 

Tôi nhích người tới gần, hạ giọng hỏi: “Sếp, nhà anh rốt cuộc có bối cảnh gì vậy?”

 

Đến cả ba tôi cũng kính trọng như thế, chắc chắn không đơn giản.

 

Tông Ngự cúi mắt cười nhẹ, đường cong bên mặt sắc nét khiến tôi thoáng ngẩn người.

 

“Vài bữa nữa cô sẽ biết.”

 

Lại nói nửa vời!

 

Tôi và Tông Ngự cùng bước ra khỏi quán cà phê.

 

Tôi lập tức bày ra dáng vẻ nịnh nọt, cười tươi rói: “Sếp đi đường cẩn thận nha!”

 

Nhưng Tông Ngự không mở cửa xe ngay, mà đột nhiên tiến lên, ôm tôi vào lòng.

 

Không hề nói quá, khoảnh khắc chạm vào lồng n.g.ự.c ấm áp của anh ấy, nửa người tôi tê rần!

 

Đại ca, anh có biết mình đẹp trai lắm không?

 

Đừng có tùy tiện phóng điện với một cô con gái cưng mẹ nuôi từ nhỏ như tôi chứ!

 

“Sếp… cái đó… tôi là người có nguyên tắc đó nha."

 

Tôi cảm giác hơi thở của Tông Ngự hơi nặng hơn một chút.

 

Ngay sau đó, anh ấy buông tôi ra, hừ nhẹ, khẽ nâng cằm, ý tứ sâu xa.

 

“Vừa nãy chẳng phải còn là bạn gái của tôi sao? Giờ lại không diễn nữa à?”

 

Tôi không quay đầu lại, nhưng tôi biết anh ấy đang nhìn về phía tòa nhà công ty tôi.

 

Ồ, hóa ra anh ấy đang giúp tôi che giấu lời nói dối lúc nãy sao?

 

Trong lòng tôi dâng lên chút may mắn.

 

May quá.

 

Dù Tông Ngự không phải đồng minh của tôi,

 

Nhưng tạm thời cũng chưa tính là kẻ địch.

 

Ít nhất, hiện tại anh ấy vẫn sẵn lòng giúp tôi một chút.

 


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com