Đã Từng Yêu, Không Ngăn Cản Chuyện Đòi Nợ

Chương 7



“Hay lắm!” — Hoàng thượng vô cùng vui mừng, long nhan rạng rỡ.

 

“Bức đồ này tỉ mỉ tinh tế, còn hơn cả bản đồ cất trong ngự thư phòng.”

 

“Lễ vật của Ứng khanh hôm nay, xứng đáng làm vật quý nhất yến hội!”

 

09

 

Hoàng hậu ánh mắt như phượng, mỉm cười mà nhìn về phía Tiêu Ngọc Lương, giọng điệu sâu xa:

 

“Ứng khanh tấm lòng khéo léo, là phúc phận tu từ kiếp trước của Tướng quân mới có thể cưới được một hiền phụ như vậy.”

 

Lời chuyển khéo léo:

 

“Chỉ không biết, Tướng quân… có còn biết trân quý phúc phần ấy không?”

 

Tiêu Ngọc Lương quỳ xuống, giọng nghẹn lại:

 

“Được cưới A Chiếu làm thê, là phúc ba đời của thần.”

 

“Thần khẩn chúc Nhị Thánh phúc thọ dài lâu, quốc vận trường tồn.”

 

Ôn Du đưa tay che miệng cười khẽ, ánh mắt lạnh bừng:

 

“Triều thần ai nấy đều đã dâng lễ, không biết Tướng quân nhà ngài chuẩn bị gì cho nương nương?”

 

Sắc mặt Tiêu Ngọc Lương lúng túng, trán rịn mồ hôi:

 

“Thần…”

 

Ta nâng chén uống cạn, che đi nụ cười giễu cợt.

 

Mười năm chinh chiến, ta vì hắn hao tâm tổn trí.

 

Từ việc điều phối quân lương, xoay xở binh phí, đến an ủi tướng sĩ tử trận — từng việc một đều do chính tay ta thu xếp.

 

Ta cam nguyện ở phía sau màn, lấy thân phận thương nhân âm thầm mở đường thông lối.

 

Tất cả đều là vì sợ hắn công cao át chủ, chuốc họa vào thân.

 

Để hắn chỉ cần an tâm ngồi trong đại trướng làm Tướng quân bách chiến bách thắng.

 

Ta mưu tính từng bước, nhường nhịn từng điều — đều là vì muốn bảo vệ hắn, dọn đường cho hắn.

 

Mà giờ đây, tất cả lại trở thành cớ để hắn phóng túng vô độ.

 

Ngay lúc Tiêu Ngọc Lương đang lúng túng, Vân Ngưng bỗng uyển chuyển quỳ xuống:

 

“Khởi bẩm nương nương, Tướng quân đã chuẩn bị trọng lễ, chỉ chờ dâng lên.”

 

Nàng ta vỗ tay hai tiếng, hai nội thị khiêng một rương sơn son thếp vàng tiến vào đại điện.

 

Trên rương còn cột hoa lụa đỏ rực, chói mắt vô cùng.

 

Vân Ngưng hai tay nâng một cuốn sách, giọng điệu mềm mỏng:

 

“Đây là hai bộ sách ‘Nữ Đức’ và ‘Nữ Huấn’, là tâm huyết cả đời của phụ thân tiểu nữ biên soạn.”

 

“Tiểu nữ nghĩ rằng, nương nương là mẫu nghi thiên hạ, nếu có thể làm gương giữ trọn nữ đạo, ắt sẽ khiến nữ tử khắp thiên triều noi theo khuôn phép, phục hưng phong hóa Tam tòng tứ đức.”

 

“Láo xược!”

 

Ôn Du chợt đứng bật dậy, tay áo rộng quét đổ cả ly rượu.

 

“Ả tiện nhân không biết trời cao đất dày!”

 

“Miệng ngươi thì dạy nữ đức, chính ngươi lại dựa vào sắc hầu người, trốn vào quân doanh!”

 

“Tay chân yếu đuối, vậy mà ngồi lên chức phó tướng!”

 

“Ngươi là mệnh quan triều đình, lại tự xưng ‘thiếp thân’. Hừ… rốt cuộc ngươi là thiếp của ai, bằng cách nào làm phó tướng?”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Ôn Du bước từng bước ép sát.

 

Vân Ngưng sợ đến mức ngã lăn ra đất.

 

Tiêu Ngọc Lương cau mày, theo bản năng chắn trước người nàng ta:

 

“Ôn đại nhân, Vân Ngưng tuy là nữ nhi, nhưng quả thực có quan chức quân đội, với ngài cũng là đồng liêu.”

 

Ôn Du lạnh giọng:

 

“Vậy xin hỏi Tướng quân, vị phó tướng này của ngài từng ra trận c.h.é.m địch chưa? Từng lập chiến công gì?”

 

“Hay là… làm phó tướng của Tướng quân, chỉ cần biết hầu hạ trên giường là đủ?”

 

Tiêu Ngọc Lương đập bàn đứng dậy:

 

“Ôn đại nhân! Đây là việc nhà của họ Tiêu ta, còn chưa đến lượt người ngoài như ngươi lên tiếng!”

 

Vân Ngưng nước mắt lưng tròng, ngẩng đầu yếu ớt:

 

“Thiếp… thiếp đã mang huyết mạch của Tướng quân, nhất thời xúc động mới gọi là ‘thiếp’…”

 

Ta thong thả đứng dậy, hướng long ỷ hành đại lễ:

 

“Nay Tướng quân đã có ý trung nhân, thần xin Thánh thượng ban chỉ cho thần được hòa ly.”

 

“A Chiếu!” — Tiêu Ngọc Lương quay phắt lại, ánh mắt kinh hoàng:

 

“Nàng thực sự muốn tuyệt tình đến thế sao?”

 

Ta nhếch môi, cười khẩy:

 

“Ngay giữa Linh Lung Các, ngài ôm Vân Ngưng mà bỏ rơi ta, đó là ai làm?”

 

“Bảo vật ta dùng cả mạng sống để đổi về, ngài đem tặng nàng ta làm hộ thân, là ai?“

 

“Ai là kẻ sau lưng ta lén lút dây dưa với người khác?”

 

“Tiêu Ngọc Lương, giữa hai chúng ta—ai mới là kẻ tuyệt tình trước?”

 

10

 

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

Tiêu Ngọc Lương loạng choạng lùi lại, tựa như đau đến tận tâm can.

 

“Thánh thượng minh giám… Thần với A Chiếu chỉ là có chút hiểu lầm…”

 

“Thần nay gần ba mươi, vẫn chưa có con nối dõi, chỉ mong để lại huyết mạch cho họ Tiêu mà thôi…”

 

Thì ra là thế.

 

Năm xưa ta trọng thương, đại phu từng phán rằng khó giữ được đường con cái.

 

Là hắn ôm lấy ta mà dỗ dành:

 

“Có con thì tốt, không có thì chúng ta nhận nuôi, cũng là con, cũng có thể kế nghiệp.”

 

Quả nhiên, nếu trong lòng đã có hai ý—

 

Thì việc gì cũng thành cái cớ.

 

Ta chậm rãi ngẩng đầu, ánh mắt kiên quyết:

 

“Mười năm chinh chiến, thần vì hắn chắn một đòn trí mạng, từ đó thân thể tổn hại, khó lòng sinh nở.”

 

“Mười năm bôn ba thương lộ, thần bước khắp chín châu, vì hắn xoay sở quân phí, tóc xanh hóa trắng.”

 

“Năm ấy nơi đại mạc vàng bay, hắn quỳ trước ba quân, giơ kiếm thề rằng — đời này nếu phụ Ứng Chiếu Huy, ắt sẽ vạn tiễn xuyên tâm mà chếc.”

 

Ta siết chặt năm ngón tay, móng tay đ.â.m sâu vào lòng bàn tay.

 

“Nay đã phụ lời thề, thần — chỉ cầu được đoạn tuyệt phu thê!”

 

 


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com