Đã Từng Yêu, Không Ngăn Cản Chuyện Đòi Nợ

Chương 8



Lời ta như từng lưỡi d.a.o sắc, c.h.é.m thẳng vào mặt hắn.

 

Mỗi chữ ta nói, sắc mặt hắn lại trắng thêm một phần.

 

Những gì ta từng làm vì hắn, ta đều cố tình giấu nhẹm.

 

Trong thư gửi cho hắn, toàn là những lời nhàn hạ, vui thú, núi non phong cảnh—

 

Chỉ sợ hắn lo lắng, làm loạn quân tâm.

 

Nhưng nay, ân tình đã dứt.

 

Vậy thì từng việc từng việc, phải tính sổ cho rõ ràng.

 

Giữa ta và Tiêu Ngọc Lương, sát khí sắp nổi lên.

 

Thánh thượng trầm ngâm hồi lâu, rồi chậm rãi mở miệng:

 

“Hai người từng đồng nắm soái ấn, đều là trụ cột của trẫm.”

 

“Nếu tranh chấp không dứt, chi bằng… lấy võ mà luận phân thắng bại, thế nào?”

 

“Hay lắm!” — Chưa dứt lời, Tiêu Ngọc Lương đã vội vàng đáp ứng.

 

“Thần xin nguyện!”

 

Hắn nhất định cho rằng, ta đã lâu không lên chiến trường, lại mang bệnh cũ trong người—

 

Há còn là đối thủ của hắn?

 

Nào ngờ—

 

Chứng bệnh của ta xưa kia chỉ là cái cớ để nâng hắn lên vị trí chủ soái!

 

Những năm qua, tuy ta đã tháo giáp quy ẩn, nhưng chưa một ngày xao lãng võ nghệ.

 

Ta đi khắp bốn phương tám hướng, mỗi ngày đều bước trên mũi đao, giao thủ cùng các cao thủ trong thiên hạ.

 

Công phu hiện tại, so với năm xưa còn tinh tiến hơn gấp bội.

 

“A Chiếu,” — hắn nhìn ta, ngữ khí tràn đầy tự tin.

 

“Nếu ta thắng, nàng không được giận dỗi gây chuyện nữa.”

 

“Chờ Vân Ngưng sinh xong, hai ta cùng nhau nuôi dạy đứa trẻ, từ đây không còn bất hòa.”

 

Ta liếc qua sắc mặt trắng bệch của Vân Ngưng, khẽ cười:

 

“Nếu ngươi thua… Ta muốn ngươi giao ra ấn soái, cùng mỹ nhân của ngươi cút đi càng xa càng tốt.”

 

Khóe môi hắn cong lên, vẻ mặt như nắm chắc phần thắng:

 

“Như lời nàng nói!”

 

Trước mặt văn võ bá quan, ta và hắn đập tay ba lần để hẹn ước—

 

Một chưởng hạ xuống — đoạn tuyệt mười năm tình nghĩa đồng sinh cộng tử.

 

Hai chưởng vang lên — cắt đứt duyên phu thê tóc tơ vương vấn.

 

Ba chưởng chấn động — định ra thắng bại ngay hôm nay!

 

11

 

Trường luyện võ, Nhị Thánh thân chinh tọa trấn.

 

Văn võ bá quan đều có mặt để dự khán.

 

Lại có không ít người ham vui, bí mật mở sòng cá cược.

 

Tiêu Ngọc Lương vận trường bào rộng, thắt đai chặt, bước lên giáo trường, thần sắc thư thái thong dong.

 

Ta chẳng nói một lời, chỉ lặng lẽ siết c.h.ặ.t t.a.y áo.

 

Bộ trang phục tráng kiện hôm nay, chính là để dành cho khoảnh khắc này.

 

Được cùng hắn đường đường chính chính quyết đấu, đây là cơ hội Thánh thượng ban cho ta.

 

Ta tuyệt đối không thể thua.

 

Ôn Du lén lút sáp lại gần:

 

“Bổn cô nương đặt cả gia sản cược tỷ thắng, tỷ lệ một ăn ngàn đấy!”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Ứng Chiếu Huy, ngàn vạn lần đừng khiến muội mất sạch!”

 

Trống trận nổi lên, Tiêu Ngọc Lương đứng giữa sân, hai tay chắp sau lưng.

 

“A Chiếu, nữ tử quá mạnh mẽ, rốt cuộc không phải chuyện hay.”

 

“Nếu giờ nàng nhận thua, vi phu cho nàng rút lui toàn thân.”

 

Ta từ tốn dàn thế xuất thủ:

 

“Tiêu Ngọc Lương, ra chiêu đi.”

 

Dư âm tiếng trống còn văng vẳng, hắn vẫn bình thản đứng đó, mỉm cười né tránh cú đ.ấ.m thẳng của ta.

 

“A Chiếu, cần gì phải ép người thái quá?”

 

Hắn dễ dàng đỡ các đòn công của ta, thậm chí còn rảnh rỗi chỉnh lại tay áo.

 

“Chúng ta cần gì phải…”

 

Chưa nói xong, ta đột ngột biến chiêu, chuyển quyền thành chưởng, đánh thẳng vào yết hầu hắn.

 

Một chiêu Tuyết Ủ Lam Quan phá không mà đến, ép hắn lùi ba bước liền.

 

Ta lạnh lùng:

 

“Không ra chiêu, ngươi sẽ thua khó coi lắm đấy.”

 

Ánh mắt hắn lóe lên kinh ngạc, rốt cuộc cũng vào thế thủ.

 

Ta nín thở, gạt sạch tạp niệm, nội lực tụ chưởng, nhắm thẳng yếu huyệt.

 

Hắn né được trong gang tấc, tay áo bị chưởng phong xé toạc một đường.

 

“Thủ pháp này là… Côn Luân Toái Ngọc Thủ?! Đây đâu phải võ học Ứng gia!”

 

Ta xoay người tiếp tục tấn công, chiêu thức mỗi lúc một hiểm độc.

 

“Tháng Chạp năm ngoái, ta quỳ ba ngày ba đêm trên đỉnh Côn Luân mới cầu được.”

 

Chưởng phong lướt qua tai hắn, xén đứt một lọn tóc mai.

 

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

Ta chưa từng nói với ai.

 

Rằng ta yêu hắn, nhưng cũng đang từng ngày dựng tường giữ mình.

 

Bấy lâu nay, ta chưa từng lơi là khổ luyện.

 

Vì ta biết — khi tình yêu không còn…

 

Người duy nhất không phụ ta — chính là ta.

 

Lúc này, Tiêu Ngọc Lương rốt cuộc bỏ đi vẻ khinh suất.

 

Chỉ thấy hắn xé bỏ trường bào, lộ ra áo giáp bên trong.

 

“A Chiếu, nàng khiến ta như trở về cảm giác khi xưa cùng nàng luận võ.”

 

Hắn quát khẽ một tiếng, thi triển bí học nhà họ Tiêu.

 

Ngũ chỉ như móc câu, trực chỉ yết hầu ta:

 

“Để vi phu xem thử, nàng tiến bộ được bao nhiêu!”

 

Ta lách người tránh, nhưng vẫn bị lướt qua xương quai xanh, để lại một vết m.á.u dài.

 

Hắn không cho ta cơ hội thở, liên tục thi triển chiêu thức tinh diệu, ép ta liên tục lui bước.

 

Ta lau vết m.á.u bên khóe miệng, trong lòng sảng khoái:

 

“Thống khoái! Lên tiếp đi!”

 

Hắn thấy thân hình ta hơi loạng choạng, ánh mắt sáng rực.

 

“Bao năm nay trong quân luôn có lời đồn: Soái vị của ta là do nàng nâng đỡ.”

 

“Hôm nay hãy để mọi người mở to mắt mà xem, ai mới xứng làm Đại tướng quân!”

 

Dứt lời, hắn lại tung chưởng, đánh thẳng vào n.g.ự.c ta.

 

Ta lập tức thu chiêu, dùng thân chịu đòn.

 

Một ngụm m.á.u tươi phun ra.

 


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com