Dã Tường Vi

Chương 4



Tôi không nhịn được mà bật cười.

 

Thật buồn cười cái lòng hiếu thắng của đàn ông.

 

Đến cả một người lạnh lùng cao ngạo như Trì Dã cũng chẳng ngoại lệ.

 

“Vậy chỉ có thể chứng minh là cô giáo em dạy giỏi thôi.”

 

“Học trò như anh, học nhanh, còn giỏi hơn cả thầy.”

 

Tôi nhìn Trì Dã, trong mắt ánh lên niềm vui thích.

 

Thật tốt biết bao.

 

Chúng tôi vẫn còn trẻ như thế này.

 

Cảm giác có thể kịp thời dừng lại, bắt đầu lại từ đầu, thật sự quá tuyệt vời.

 

Trì Dã dường như cũng khẽ cười một tiếng.

 

“Vậy sau này, xin cô giáo Giang tiếp tục dạy tôi nhé.”

 

Tôi hơi sững người, nhưng lại nhạy bén bắt được tia chua xót thoáng qua trong mắt Trì Dã.

 

Trong lòng lập tức hiểu rõ.

 

Đây là năm thứ ba tôi và Chu Tư Thần yêu nhau.

 

Trong mắt mọi người, chúng tôi là một cặp rất xứng đôi, tình cảm cũng không tệ.

 

Chu Tư Thần có nhà riêng ngoài trường.

 

Người khác dường như đương nhiên nghĩ rằng.

 

Giữa chúng tôi sớm đã xảy ra quan hệ.

 

Nói đến điểm này, thật ra tôi vẫn phải cảm ơn Hứa Nhiên.

 

Nếu không phải nhờ cô ta xuất hiện đúng lúc.

 

Khiến Chu Tư Thần d.a.o động, ba lòng hai dạ.

 

Có lẽ tôi thật sự đã bị anh ta dỗ dành mà dọn ra ngoài sống chung.

 

Nhưng hiện tại, giữa tôi và Chu Tư Thần vẫn chưa bước qua bước cuối cùng ấy.

 

Nghĩ đến điều này, tôi chỉ thấy vô cùng may mắn.

 

Chỉ là nhất thời lại chẳng tìm được cơ hội thích hợp để nói rõ với Trì Dã.

 

Có điều, nói nhiều cũng vô ích.

 

Không bằng để sự thật tự bày ra trước mắt anh.

 

Tôi nhớ sinh nhật của Trì Dã là ngay trước lễ Giáng Sinh.

 

Tôi còn nhớ, trong giấc mơ kia, Trì Dã có một quyển nhật ký.

 

Và mỗi năm vào ngày sinh nhật.

 

Anh đều sẽ viết vào đó một câu.

 

“Bao giờ Giang Ấu Vi mới có thể nhìn thấy tôi?”

 

Quyển nhật ký ấy, dừng lại ở sinh nhật bốn mươi tuổi của anh.

 

Sau khi anh qua đời, người nhà đã đốt quyển nhật ký đó gửi theo cho anh.

 

Có lẽ là ông trời thương xót.

 

Cuối cùng cũng nghe thấy nguyện vọng chân thành của Trì Dã.

 

Hốc mắt tôi cay xè, dần dần nhòe ướt đỏ.

 

“Trì Dã.”

 

“Tháng sau là sinh nhật anh rồi.”

 

“Em tặng anh một món quà nhé.”

 

Tôi cố nén dòng lệ dưới mắt, ngẩng mặt lên cười rạng rỡ với anh.

 

“Anh nhất định sẽ thích.”

 

Thế nhưng Trì Dã lại lắc đầu.

 

“Anh không cần quà gì cả.”

 

“Chỉ cần em ở bên anh, cùng anh qua một lần sinh nhật là được.”

 

“Chỉ một lần thôi sao?”

 

“Vậy sau này, mỗi sinh nhật của anh, em đều ở bên cạnh anh có được không?”

 

Nhưng Trì Dã không trả lời.

 

Anh chỉ nhạt nhẽo cười với tôi một cái.

 

Sau đó giơ tay, gạt đi lọn tóc rối bên thái dương tôi.

 

“Đêm lạnh rồi, để anh đưa em về ký túc xá.”

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

 

Anh dường như có chút do dự, nhưng cuối cùng vẫn nhẹ nhàng nắm lấy những ngón tay hơi lạnh của tôi.

 

08

 

Cuối tuần, khi tỉnh dậy sau giấc ngủ.

 

Trong điện thoại tôi có mấy tin nhắn và cuộc gọi nhỡ từ Chu Tư Thần.

 

Tôi không xem.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Mà mở ra tin nhắn WeChat Trì Dã gửi cách đó một giờ.

 

“Trưa nay có muốn cùng nhau ăn cơm không?”

 

Tôi nhìn chằm chằm vào ảnh đại diện của anh, lại có chút thất thần.

 

Trước đây tôi lại chưa từng nhận ra.

 

Ảnh đại diện của Trì Dã thật sự rất văn nghệ.

 

Bên hồ nước trong vắt, chỉ có duy nhất một đóa tường vi trắng.

 

Tôi muốn cười, lại vừa thấy muốn khóc.

 

Trì Dã, trong kiếp trước của chúng ta trong giấc mơ ấy.

 

Tại sao anh không nói ra chứ?

 

Nhưng rồi, anh có thể nói ra bằng cách nào đây?

 

Khi ấy, Chu Tư Thần đã dụ dỗ tôi dọn ra ngoài trường sống chung với anh ta.

 

Từ nhỏ tôi đã sống trong gia đình cha mẹ hòa thuận, yêu thương nhau.

 

Thứ tôi khát khao nhất chính là một đời một kiếp một đôi người.

 

Cho nên, sau khi cùng Chu Tư Thần xảy ra quan hệ.

 

Tôi lại càng toàn tâm toàn ý đặt trọn trái tim mình nơi anh ta.

 

Làm sao còn có thể nhìn thấy sự tồn tại của người khác?

 

Nhưng đúng lúc này, tôi chợt nhớ đến.

 

Có một lần, tôi và Chu Tư Thần lại vì Hứa Nhiên mà bùng nổ một trận cãi vã dữ dội.

 

Khi đó tôi đã đề nghị chia tay, anh ta trong cơn giận dữ liền lập tức đồng ý.

 

Mà đúng vào ngày thứ ba sau khi tôi và Chu Tư Thần chia tay.

 

Trì Dã bất ngờ gọi điện cho tôi, nói là có chút chuyện muốn tìm tôi, hẹn tôi gặp mặt.

 

Lúc đó tôi cũng không nghĩ nhiều.

 

Nhưng khi gần đến nơi Trì Dã hẹn.

 

Bạn của Chu Tư Thần lại gọi điện cho tôi.

 

Nói anh ta uống say, không ngừng gọi tên tôi.

 

Khi ấy tôi liền mềm lòng, lập tức vứt bỏ tất cả mà chạy đi tìm anh ta.

 

Chuyện Trì Dã hẹn gặp tôi, tôi quên sạch không còn sót chút nào.

 

Đợi đến khi lo xong cho Chu Tư Thần, nghĩ đến Trì Dã thì đã là rạng sáng.

 

Tôi vội vàng gọi điện cho anh.

 

Trì Dã bắt máy rất nhanh.

 

Trong điện thoại tôi áy náy, không ngừng xin lỗi.

 

Nhưng Trì Dã lại chẳng hề tỏ ra giận dữ.

 

Giọng điệu của anh từ đầu đến cuối đều xa cách, nhạt nhẽo.

 

“Giang Ấu Vi, em không cần xin lỗi.”

 

“Anh chờ một lúc, thấy em không đến thì về thôi.”

 

“Không có gì, anh đã nhờ người bạn khác giúp rồi.”

 

“Vậy lần sau nếu có chuyện gì, nhất định anh phải tìm em, em sẽ lập tức giúp anh.”

 

Trì Dã không đáp, chỉ khẽ cười một tiếng, nói lời cảm ơn.

 

Từ đó về sau.

 

Anh không còn gọi điện cho tôi, cũng không còn tìm đến tôi nữa.

 

Còn tôi.

 

Mãi đến giây phút này mới chợt hiểu ra.

 

Hôm ấy, anh không phải chỉ đợi một lúc.

 

Mà là đã chờ tôi đến tận rạng sáng.

 

Nhưng cuối cùng, thứ anh đợi được.

 

Lại là tôi và Chu Tư Thần một lần nữa quay lại với nhau.

 

Đêm khuya hôm đó, Trì Dã đã trải qua như thế nào đây?

 

Trái tim tôi đau thắt lại.

 

Tôi nôn nóng muốn lập tức trả lời tin nhắn của Trì Dã.

 

Muốn gặp anh.

 

Muốn… ôm lấy anh.

 

Thế nhưng điện thoại của Chu Tư Thần lại gọi tới.

 

Tôi nghĩ một lúc, vẫn quyết định nghe máy.

 

Có vài lời, nhất định phải nói cho rõ ràng triệt để, dứt khoát thì cũng phải dứt khoát thật sạch sẽ.

 

Dù sao, như vậy mới công bằng hơn với Trì Dã.