Tôi nhấn nút nhận cuộc gọi.
Giọng điệu của Chu Tư Thần vẫn y hệt như trước kia.
Như thể tối qua chẳng có chuyện gì xảy ra cả.
“Ấu Vi, cùng ăn cơm nhé, anh đang chờ dưới ký túc xá của em.”
“Anh còn mua cho em chiếc bánh khoai môn kem mà em thích nhất.”
“Chu Tư Thần, tôi sẽ không xuống đâu.”
“Nhưng có vài lời, tôi cảm thấy cần phải nói rõ ràng với anh.”
Chu Tư Thần lại trực tiếp cắt ngang tôi.
“Ấu Vi, anh biết chuyện tối qua khiến em khó xử, em rất giận.”
“Suy nghĩ lại, giúp Hứa Nhiên như thế quả thực là anh sai.”
“Nhưng tối qua em cũng trả đũa lại rồi, coi như hòa nhau, được không?”
09
Chu Tư Thần nói ra nhẹ nhàng như mây gió.
Cũng giống như vô số lần trước đây, mỗi lần vì Hứa Nhiên mà cãi nhau.
Tôi gào khóc đến mức đôi mắt đỏ sưng.
Anh ta thì thờ ơ, giọng nói chứa đầy sự mất kiên nhẫn.
Trong nhận thức của anh ta, mập mờ với Hứa Nhiên căn bản chẳng có gì to tát.
Chỉ cần chưa từng lên giường, thì mãi mãi vẫn là quan hệ “anh em trong sáng”.
“Tối qua không phải là vì muốn trả thù anh.”
“Tôi không rảnh rỗi vô vị như anh.”
Chu Tư Thần bỗng cười thành tiếng:
“Chẳng lẽ em định nói, em và Trì Dã là thật lòng sao?”
“Tại sao lại không thể?”
“Ấu Vi, em đừng mơ mộng hão huyền nữa.”
“Trước kia Trì Dã ở ký túc xá ngay cạnh phòng anh.”
“Tuy quan hệ của bọn anh không tốt, nhưng chuyện của cậu ta anh vẫn biết ít nhiều.”
“Cậu ta có một người con gái mình thích, thích đến mức không thể rời mắt.”
Chu Tư Thần cười nhạo:
“Cậu ta đã nói từ lâu rồi, trong lòng đã có người thương.”
“Suốt hai năm nay không biết đã từ chối bao nhiêu cô gái.”
“Anh khuyên em đừng tự rước lấy nhục.”
Khóe môi tôi khẽ nhếch lên.
Bỗng nhiên lại không muốn vạch trần tất cả với Chu Tư Thần ngay lúc này.
“Nói xong chưa?”
“Vậy bây giờ có phải nên đến lượt tôi nói rồi không?”
Chu Tư Thần khựng lại hai giây:
“Em nói đi.”
Tôi khẽ hít một hơi thật sâu.
Quay mặt sang lại nhìn thấy trên bàn học bên cạnh đặt một khung ảnh.
Đó là bức ảnh chụp khi tôi và Chu Tư Thần mới bắt đầu quen nhau.
Trong ảnh, tôi đang mỉm cười nhìn phong cảnh phía trước.
Còn Chu Tư Thần thì dịu dàng chuyên chú nhìn tôi.
Có lẽ anh ta thực sự từng thích tôi, từng yêu tôi.
Và tình yêu đó cũng chưa từng biến mất.
Chỉ là sau khi sự mới mẻ phai nhạt, nó đã chuyển sang người khác mà thôi.
Kiếp trước của tôi mãi không thể hiểu nổi.
Cứ cố chấp chui vào ngõ cụt.
Đến cuối cùng, lặng lẽ rời khỏi sân khấu, kết cục bi thương.
Còn bây giờ, tất cả những gì liên quan đến anh ta, tôi đều đã buông bỏ.
“Chia tay đi.”
“Về sau cũng đừng có bất kỳ liên lạc gì nữa.”
“Hứa Nhiên rất thích anh, tôi chúc phúc cho hai người, thật lòng đấy.”
Trong giấc mơ kia, sau khi tôi chết.
Chu Tư Thần cưới Hứa Nhiên.
Màu trắng của tang lễ tôi còn chưa tan hết.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Đã bị sắc đỏ hỉ sự che phủ hoàn toàn.
Hai người họ vợ chồng ân ái, trở thành câu chuyện đẹp.
Thỉnh thoảng có người nhắc đến tôi – người vợ trước vật hy sinh.
Chu Tư Thần cũng chỉ nhạt nhẽo một câu:
“Chỉ có trải qua sai lầm, mới biết trân trọng người đúng đang ở trước mắt.”
Rồi sau đó, thế gian hoàn toàn quên mất tôi.
Chỉ còn biết đến bà Chu – Hứa Nhiên.
Ai còn nhớ tới Giang Ấu Vi – kẻ hy sinh kia nữa chứ?
Chỉ có Trì Dã.
Mỗi năm vào ngày sinh nhật và ngày giỗ của tôi.
Trước mộ phần đều sẽ có một đóa tường vi trắng, được anh lặng lẽ đặt xuống trong đêm khuya.
Nước mắt tôi bất chợt trào ra.
Trong cổ họng cũng nghẹn ngào.
Ở đầu dây bên kia, Chu Tư Thần bỗng khẽ cười một tiếng.
Anh ta có lẽ nghĩ rằng, sự nghẹn ngào của tôi là vì anh ta.
Rằng lời tôi nói chia tay cũng chỉ là giận dỗi, là chiêu lạt mềm buộc chặt.
“Ấu Vi, những lời vừa rồi anh coi như chưa nghe thấy.”
“Tuần này anh sẽ không làm phiền em, em cũng hãy bình tĩnh lại.”
“Đợi đến khi em nghĩ thông suốt, hãy đến tìm anh, chúng ta sẽ nói chuyện cho rõ ràng.”
Anh ta nói xong, liền cúp máy.
Tôi đưa tay lau đi nước mắt, khẽ nhếch môi cười đầy mỉa mai.
Không chút do dự, tôi thẳng tay chặn và xóa bỏ toàn bộ phương thức liên lạc với anh ta.
10
Tôi gọi điện cho Trì Dã.
Muốn hẹn anh ra ngoài trường ăn ở một nhà hàng.
Nhưng vì tôi vẫn chưa trả lời tin nhắn của anh, đúng lúc nhà có việc, nên Trì Dã đã tạm thời về nhà.
Tôi không khỏi có chút thất vọng:
“Vậy được rồi, đợi anh về trường rồi hãy liên lạc với em.”
“Giang Ấu Vi.”
Trì Dã bất ngờ khẽ gọi tên tôi.
“Sao vậy?”
Nhưng ở đầu dây bên kia, lại chỉ là im lặng.
Một lúc lâu sau, Trì Dã mới mở miệng:
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
“Không có gì, em có nhà hàng nào muốn đi thì nói cho anh, anh sẽ đặt chỗ trước.”
“Em nghĩ xong sẽ gửi WeChat cho anh.”
“Được.”
“Vậy em cúp máy đây.”
“Ừ.”
Điện thoại cúp rồi, tôi nằm trên giường, ngẩn ngơ một hồi.
Một bạn cùng phòng cẩn thận hỏi tôi:
“Ấu Vi, cậu lại chia tay Chu Tư Thần nữa sao?”
“Thật ra, Chu Tư Thần thật sự quá đáng lắm rồi.”
“Bọn mình đều thấy anh ta với Hứa Nhiên quá mức mập mờ…”
“Thôi, chuyện tình cảm của người ta, bọn mình cũng đừng xen vào nữa.”
“Ừ ừ, Ấu Vi, mình chỉ lỡ miệng nói thôi, cậu đừng để bụng, Chu Tư Thần trước đây đối xử với cậu cũng không tệ mà.”
Đúng vậy, khi theo đuổi tôi, anh ta thực sự đối xử với tôi rất tốt.
Nhưng tất cả mọi người đều nhìn rất rõ, đó là chuyện trước kia rồi.
“Mình và Chu Tư Thần thật sự đã chia tay.”
Tôi nhìn về phía mấy bạn cùng phòng.
Những năm qua, chúng tôi chung sống với nhau rất tốt.
Sau này, khi tôi gả cho Chu Tư Thần, tuy họ không quá tán đồng.
Nhưng vẫn không quản đường xá xa xôi, tới tham dự hôn lễ của chúng tôi.
Sau đó, tôi còn trẻ đã qua đời.
Trong linh đường của tôi, khóc đến đỏ hoe mắt, cũng là họ.