12
Chẳng lẽ… anh cũng đã mơ cùng một giấc mơ đó sao?
Chẳng lẽ… anh cũng đã sống thêm một đời nữa?
Nhưng Trì Dã đã chậm rãi nhắm mắt lại.
Chỉ là vẫn nắm chặt lấy tay tôi, siết thật chặt.
Như thể sợ rằng chỉ cần buông ra, tôi sẽ biến mất vậy.
Tôi ngẩn ngơ nhìn anh, trong lòng chua xót đến mức khó chịu.
“Trì Dã, uống t.h.u.ố.c trước đã được không?”
Nhưng Trì Dã vẫn nắm c.h.ặ.t t.a.y tôi không chịu buông:
“Em đừng đi.”
“Em không đi đâu, em chỉ lấy nước cho anh thôi.”
Anh mơ mơ màng màng mở mắt ra, dường như không mấy tin vào lời tôi nói.
“Em đảm bảo, chỉ nửa phút, em sẽ quay lại, được không?”
Trì Dã chậm rãi buông tay ra.
Tôi khẽ thở phào một hơi, vội vàng đứng dậy đi lấy nước.
Nếu cứ sốt tiếp thế này, người cũng sẽ sốt đến ngốc mất.
Tôi đút t.h.u.ố.c cho Trì Dã uống, lại để anh uống thêm một cốc nước.
Lúc này mới hơi yên tâm.
“Anh ngủ một lát đi, em ở đây trông anh, đợi đến khi anh hạ sốt rồi em mới về.”
“Nhưng anh khó chịu quá…”
Trì Dã vén chăn ra, sốt cao khiến khuôn mặt anh đỏ bừng một mảng.
Anh nắm lấy tay tôi, đem những ngón tay lạnh buốt áp vào bên mặt mình.
Thế nhưng anh lại như một đứa trẻ tham lam, chỉ thấy cái lạnh ấy chưa đủ.
Đến cuối cùng, cả người tôi đều bị anh kéo vào trong ngực.
Gương mặt bị gió lạnh thổi đến mát rượi, giờ lại áp vào bên cổ nóng rực của anh.
Mà anh thì ôm chặt lấy tôi, như thể muốn nghiền nát cả xương cốt tôi vậy.
Tôi không nhịn được, khẽ hôn lên cằm anh một cái:
“Ngủ một lát đi, sẽ thấy dễ chịu hơn.”
Thế nhưng Trì Dã chỉ khẽ lắc đầu.
Anh nâng mặt tôi lên, muốn tôi tiếp tục hôn anh.
Tôi bật cười:
“Đang sốt rồi, còn không chịu yên tĩnh một chút.”
“Giang Ấu Vi…”
Trì Dã chỉ lặng lẽ nhìn tôi, trong đôi mắt đen sâu ấy có một tia sáng yếu ớt.
“Em nhìn thấy anh rồi sao?”
“Thấy rồi.”
“Trì Dã, em nhìn thấy anh rồi.”
Hốc mắt tôi cay xè, căng tức đến khó chịu.
Cuối cùng vẫn không kìm được, nước mắt lăn dài tuôn rơi.
Từ năm hai mươi tuổi, cho đến bốn mươi tuổi.
Hai mươi năm trong cuốn nhật ký, chỉ có duy nhất một câu chấp niệm ấy.
Mà tôi, xuyên qua thời không trở về hiện tại.
Chính là để cho tôi và Trì Dã một cái kết trọn vẹn.
“Em sẽ không nhìn thấy bất kỳ ai khác nữa.”
Tôi nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt Trì Dã.
Cúi đầu xuống, khẽ hôn anh:
“Anh có tin em không?”
13
Chu Tư Thần đưa Hứa Nhiên về ký túc xá xong.
Bất ngờ nhận được điện thoại của một người bạn cùng lớp.
“Chu Tư Thần, vừa nãy tôi nhìn thấy bạn gái cậu rồi.”
“Còn cầm theo thuốc, chắc là mang cho cậu phải không?”
Chu Tư Thần khẽ động lòng:
“Cậu thấy cô ấy ở đâu?”
“Ngay dưới lầu ký túc của bọn mình.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Nhưng mà chẳng phải bây giờ cậu không còn ở ký túc xá nam nữa sao?”
Chu Tư Thần chỉ cảm thấy trên mặt bỗng nhiên mát lạnh.
Anh theo bản năng đưa tay lên sờ.
Những bông tuyết lạnh buốt đã tan thành giọt nước.
Là trận tuyết đầu mùa rồi.
Anh nhớ lại, anh và Giang Ấu Vi cũng là bắt đầu quen nhau vào ngày tuyết đầu tiên.
Có phải cô cũng nghĩ đến những điều này.
Nên mới cố ý chạy đến ký túc nam, coi như một cách cầu hòa?
Chu Tư Thần không kìm được khẽ cười.
Anh vốn dĩ chưa từng nghĩ sẽ thật sự chia tay cô.
Chỉ là dạo này cô ầm ĩ quá, khiến anh thấy phiền, nên mới thân thiết hơn với Hứa Nhiên.
Nhưng anh hoàn toàn không có loại tình cảm đó với Hứa Nhiên.
Thậm chí hôm đó, đến cuối cùng, anh vẫn đẩy Hứa Nhiên ra.
Cho dù Hứa Nhiên đã gần như cởi sạch, ôm lấy anh mà khóc đến thê thảm.
Anh vẫn lựa chọn rời đi.
“Tối nay tôi định về đó ở lại một đêm.”
“Cô ấy chắc vẫn chưa đi đâu, đúng không?”
“Tôi với bạn gái đang hẹn hò dưới lầu, cũng không thấy cô ấy đi ra.”
“Cảm ơn nhé anh em, tôi về ngay đây.”
Chu Tư Thần cúp máy, lập tức sải bước nhanh về phía khu ký túc.
Tuyết rơi ngày càng dày đặc.
Mặt đất đã phủ một lớp trắng xóa.
Chu Tư Thần nghĩ, sang năm mình sẽ tốt nghiệp.
Có phải đến lễ tốt nghiệp anh có thể cầu hôn cô không?
Cô nhất định sẽ vô cùng, vô cùng vui mừng.
Anh bước ra khỏi thang máy, vội vàng đi về phía phòng.
Nhưng khi đẩy cửa ra, bên trong chỉ có bạn cùng phòng đang chơi game.
Chu Tư Thần hơi khựng lại:
“Ấu Vi đi rồi sao?”
Bạn cùng phòng tháo tai nghe xuống, vẻ mặt mờ mịt:
“Giang Ấu Vi? Cô ấy chưa từng đến đây mà.”
Chu Tư Thần chỉ thấy tim mình đột ngột rơi thẳng xuống đáy.
Anh vịn lấy khung cửa, lặng im đứng một hồi lâu.
Rồi lại hỏi bạn cùng phòng:
“Dạo này Trì Dã có ở ký túc không?”
“Hình như có, tôi thấy cậu ta về rồi.”
Chu Tư Thần lập tức xoay người, đi nhanh về phía dãy hành lang bên kia.
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
Anh dừng lại trước cửa phòng ký túc của Trì Dã, giơ tay gõ cửa:
“Trì Dã, cậu có ở trong không?”
“Mở cửa đi, tôi có chuyện muốn tìm cậu.”
14
Chu Tư Thần nhìn cánh cửa trước mặt mở ra.
Bóng dáng Trì Dã và gương mặt đáng ghét của anh ta xuất hiện trong tầm mắt.
Trong ký túc xá không bật đèn lớn, chỉ có ánh sáng mờ vàng phủ xuống.
“Tìm tôi có chuyện gì?”
“Sớm như vậy đã tắt đèn đi ngủ rồi à?”
“Ừ, vừa uống t.h.u.ố.c hạ sốt.”
“Cậu bị sốt à?”
Lông mày Chu Tư Thần lập tức nhíu chặt lại.
Bạn cùng lớp nói Giang Ấu Vi mang t.h.u.ố.c đến.
Chẳng lẽ là mang cho Trì Dã sao?
Nhưng chẳng phải Trì Dã đã sớm nói, cậu ta có người mình thích rồi sao?
Trong lòng Chu Tư Thần bỗng nổi lên một ý nghĩ nực cười.
Anh ta cảm thấy thật buồn cười, nhưng ý nghĩ đó lại ngày càng rõ rệt.
Vì sao không thể là Giang Ấu Vi chứ?
Chẳng phải chính anh ta cũng từng vừa gặp đã thích Giang Ấu Vi sao?