Dã Tường Vi

Chương 8



“Ừ, rốt cuộc cậu tìm tôi có chuyện gì?”

 

“Cho tôi mượn máy tính một lát, tôi cần truyền tài liệu.”

 

Chu Tư Thần vừa nói vừa định đẩy cánh cửa khép hờ để đi vào.

 

Nhưng Trì Dã chặn lại:

 

“Xin lỗi, không tiện.”

 

Chu Tư Thần nửa cười nửa không:

 

“Là không tiện mượn máy tính, hay là không tiện để tôi vào trong?”

 

Trì Dã không nhượng bộ:

 

“Đều không tiện.”

 

Nụ cười trên mặt Chu Tư Thần dần dần cứng lại.

 

Phòng ký túc xá diện tích cũng không nhỏ, nhưng cũng không quá rộng.

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

 

Anh ta mơ hồ ngửi thấy một mùi hương quen thuộc.

 

Hình như là mùi hương cuối của hoa tường vi trắng.

 

Đó là loại nước hoa mà Giang Ấu Vi yêu thích và thường xuyên dùng nhất.

 

Đến mức chưa thấy người, đã ngửi thấy mùi hương trước.

 

Nghi ngờ trong lòng dần dần được xác thực.

 

Thế nhưng giọng điệu của Chu Tư Thần lại càng trở nên bình thản.

 

“Sao thế, nuôi tình nhân trong phòng à?”

 

“Không liên quan đến anh.”

 

Khuôn mặt Trì Dã lạnh xuống, chuẩn bị đóng cửa.

 

Nhưng Chu Tư Thần lại đưa tay chặn vào khe cửa.

 

“Để tôi đoán xem, sẽ là ai?”

 

“Giang Ấu Vi?”

 

Chu Tư Thần cười đến mức gương mặt cũng thoáng vặn vẹo.

 

“Chẳng phải là cái hôm chụp ảnh kia hai người đã bắt đầu dây dưa sao?”

 

“Cậu luôn miệng nói mình có người trong lòng.”

 

“Sao bây giờ cô ta tự dâng lên giường thì cậu cũng không từ chối…”

 

Trì Dã bất ngờ vung nắm đấm, đập mạnh vào mặt Chu Tư Thần.

 

Anh ta không kịp đề phòng, kêu đau một tiếng rồi lập tức đ.á.n.h trả.

 

Trì Dã đang bị sốt, phản ứng chậm đi đôi chút, không tránh được, trên mặt lập tức xuất hiện vết thương.

 

Chu Tư Thần gương mặt dữ tợn, đang định vung nắm đ.ấ.m lần nữa.

 

Thì đột nhiên nghe thấy giọng của Giang Ấu Vi.

 

“Chu Tư Thần, đủ rồi.”

 

Động tác trong tay anh ta cứng lại.

 

Ánh mắt vượt qua Trì Dã, rơi xuống bóng dáng mảnh mai trong ánh sáng lờ mờ.

 

Giang Ấu Vi không mặc áo khoác, chiếc áo len ôm lấy vòng eo thon nhỏ.

 

Anh ta nhớ rất rõ, lần đầu tiên nhìn thấy cô.

 

Chính là bị vòng eo ấy hấp dẫn.

 

Đôi mắt anh ta bỗng chốc nhói đau.

 

Cơn giận và hận ý gần như cuồn cuộn cuốn tràn khắp toàn thân.

 

Anh ta không chỉ một lần muốn có quan hệ với Giang Ấu Vi.

 

Nhưng cô luôn chần chừ, không chịu đồng ý.

 

Mà bây giờ, chẳng lẽ đã bị Trì Dã nhanh chân chiếm trước rồi sao?

 

Chu Tư Thần chỉ cảm thấy lý trí của mình bị giận dữ và ghen tuông nuốt chửng.

 

Anh ta chỉ thẳng vào mặt Giang Ấu Vi, nghiến răng từng chữ:

 

“Giang Ấu Vi, trước đây sao tôi không biết.”

 

“Hóa ra mẹ nó, cô đúng là một con tiện nhân từ đầu đến cuối…”

 

15

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Trì Dã như phát điên.

 

Tôi thực sự hoảng loạn, khóc lóc cầu xin anh dừng lại.

 

Thế nhưng anh dường như hoàn toàn không nghe thấy.

 

Mấy nam sinh ở ký túc kế bên đều chạy sang can ngăn.

 

Bốn, năm người phải cố hết sức mới kéo được Trì Dã ra.

 

Nhưng Chu Tư Thần đã bị anh đ.á.n.h đến mặt mũi biến dạng.

 

Một chiếc răng bị đ.á.n.h rụng, sống mũi cũng gãy, nằm dưới đất hồi lâu không nhúc nhích.

 

Sự việc náo loạn, kinh động đến cả nhà trường và cảnh sát.

 

Khi Chu Tư Thần được y tá khiêng lên xe cấp cứu.

 

Anh ta vẫn lẩm bẩm mắng chửi:

 

“Trì Dã, mày cứ chờ mà vào tù đi.”

 

“Ông đây không hòa giải, bao nhiêu tiền cũng không hòa giải!”

 

Trì Dã chỉ lạnh lùng đứng một bên, nhìn anh ta:

 

“Được thôi, đến lúc bố mày tới cầu xin tao hòa giải, tốt nhất mày cũng cứng rắn được như vậy.”

 

Xe cứu thương đi xa dần, tôi và Trì Dã cũng bị đưa đến đồn cảnh sát.

 

Nhưng không biết vì sao, sau khi lấy lời khai xong, cảnh sát lại thông báo chúng tôi có thể về.

 

Trên mặt Trì Dã cũng có vết thương.

 

Tôi khăng khăng bắt anh đi khám trước.

 

Anh không thắng nổi sự cố chấp của tôi, chỉ có thể đến bệnh viện một chuyến.

 

Chúng tôi đều không trở về ký túc, mà cùng đến căn hộ ngoài trường của Trì Dã.

 

Bôi t.h.u.ố.c xong cho anh, tôi đứng dậy chuẩn bị đi rửa tay.

 

Thì bỗng nhìn thấy trên bàn học cạnh giường có một quyển nhật ký.

 

Hoàn toàn giống hệt với quyển tôi đã thấy trong mơ.

 

Bước chân tôi khựng lại, cố nén nỗi chua xót nơi đáy mắt, xoay người nhìn Trì Dã.

 

“Em có thể xem một chút không?”

 

Trì Dã có hơi bất ngờ, nhưng cũng không từ chối.

 

Tôi cầm lấy cuốn nhật ký, lật đến trang mới nhất.

 

Thời gian dừng lại ở đêm chụp ảnh hôm đó.

 

“Ông trời đã nghe thấy nguyện vọng của tôi.”

 

“Ban cho tôi một giấc mơ đẹp.”

 

“Tôi biết giấc mơ rồi sẽ tỉnh.”

 

“Nhưng không sao, đây vẫn là ngày vui vẻ nhất trong đời tôi.”

 

Nước mắt tôi rơi xuống, làm nhòe đi nét chữ của anh.

 

Thì ra Trì Dã không hề có cùng giấc mơ như tôi.

 

Thì ra chỉ có một mình tôi quay về quá khứ.

 

Nhưng như vậy càng tốt, Trì Dã không biết gì cả.

 

Không biết đến những hối hận, áy náy, đau lòng, và cả khao khát muốn bù đắp trong tôi.

 

Anh chỉ biết, cuối cùng anh đã đợi được Giang Ấu Vi nhìn thấy mình.

 

Quãng đời còn lại của anh, sẽ chỉ mãi mãi hạnh phúc, vui vẻ.

 

Tôi khép lại cuốn nhật ký, quay đầu nhìn về phía Trì Dã.

 

“Trì Dã.”

 

“Anh chắc chắn hôm đó là ngày hạnh phúc nhất trong đời mình sao?”

 

Trì Dã còn chưa kịp mở miệng.

 

Tôi đã bước tới, nhẹ nhàng đẩy anh ngã xuống giường.

 

“Trước đây em từng nói muốn tặng anh một món quà sinh nhật, anh chắc chắn sẽ thích.”

 

Tôi nâng tay, khẽ vuốt ve đôi mày, đôi mắt tuấn tú của anh.

 

“Nhưng bây giờ, em muốn tặng trước cho anh.”