Dã Tường Vi

Chương 9



16

 

“Giang Ấu Vi?”

 

Trì Dã nắm lấy ngón tay tôi.

 

Anh dường như đã đoán ra ý nghĩ của tôi.

 

Bất ngờ trở nên có chút hoảng loạn.

 

“Có cần… đổi sang hôm khác không?”

 

“Tại sao?”

 

“Anh vẫn đang bị bệnh, lại còn bị thương…”

 

Tôi lập tức hiểu ra hàm ý ẩn trong lời anh.

 

Anh sợ bản thân mình không thể làm tốt.

 

Anh sợ tôi – người “có kinh nghiệm, cái gì cũng biết” – sẽ đem so sánh, rồi cảm thấy thất vọng về anh.

 

“Vậy ra, anh lo lắng mình không được sao?”

 

Trì Dã lập tức mím chặt môi, không nói thêm lời nào.

 

“Vậy được thôi.”

 

Tôi cố tình làm ra vẻ có chút thất vọng, chuẩn bị đứng dậy.

 

“Trong mấy bài post trên mạng đều nói, con trai lúc bị sốt thì sẽ khác lắm.”

 

“Ban đầu em còn muốn thử xem sao.”

 

“Anh không muốn, thì thôi vậy…”

 

Nhưng ngay khi tôi vừa đứng lên, Trì Dã lại đưa tay ôm lấy eo tôi.

 

“Em thật sự… muốn thử?”

 

Tôi gật đầu thật mạnh, đôi mắt long lanh nhìn anh.

 

Trì Dã chậm rãi ngồi dậy, cằm tựa vào bên cổ tôi:

 

“Giang Ấu Vi, nếu anh có chỗ nào làm chưa tốt, em phải nói ngay cho anh biết.”

 

“Anh sẽ thay đổi.”

 

“Em… em làm sao biết được thế nào là tốt, thế nào là chưa tốt chứ.”

 

Nụ hôn của Trì Dã rơi xuống vành tai tôi:

 

“Vậy nếu em thấy khó chịu, hãy lập tức nói cho anh.”

 

Nhiệt độ cơ thể tôi dường như cũng theo anh mà nóng lên.

 

Bị anh hôn đến mê loạn, tôi chỉ có thể khẽ thì thầm đáp lại.

 

Khi tôi khóc.

 

Trì Dã đau lòng đến mức khó chịu vô cùng.

 

Nhưng anh vẫn cố gắng nhẫn nhịn, kìm nén rời ra.

 

Tôi ôm chặt lấy cổ anh, đôi mắt đẫm lệ nhìn anh:

 

“Trì Dã, em có thể không tặng quà cho anh được không?”

 

Đáy mắt anh đầy ắp sự xót xa, dịu dàng cúi xuống hôn đi nước mắt tôi:

 

“Được, em không muốn tặng thì thôi, không tặng nữa.”

 

“Sách toàn nói dối, đau c.h.ế.t mất…”

 

Tôi úp mặt vào n.g.ự.c Trì Dã mà nức nở khóc.

 

Nhưng bàn tay lại không nhịn được, len lén sờ lên cơ bắp rắn chắc, gợi cảm của anh.

 

Những giọt mồ hôi trên trán Trì Dã rơi xuống ngay n.g.ự.c tôi.

 

Nóng bỏng đến mức khiến tim tôi ngứa ngáy.

 

“Trì Dã, quà đã hứa tặng rồi mà lại rút lại, hình như không hay lắm…”

 

“Hay là, vẫn tặng cho anh nhé?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Trì Dã dường như có chút bất lực, cơ mặt bên thái dương căng chặt, run nhẹ:

 

“Ấu Vi, đừng giày vò anh nữa, cho anh một lần dứt khoát đi.”

 

17

 

Trì Dã có một quyển nhật ký được anh vô cùng trân quý.

 

Bên trong viết đầy những tâm sự chua xót khi thầm yêu và sự hạnh phúc viên mãn sau khi tình nguyện thành đôi.

 

Sau khi cả anh và Giang Ấu Vi đều rời khỏi thế gian này.

 

Cháu gái nhỏ của họ vô tình mở lớp kẹp bên trong bìa cuốn nhật ký.

 

Trong đó có kẹp một tờ giấy viết thư đã ngả vàng theo năm tháng.

 

Trên đó là những dòng chữ Trì Dã từng viết.

 

“Có lẽ cả đời này Ấu Vi cũng sẽ không biết.”

 

“Tôi là người đã sống qua hai kiếp.”

 

“Cô ấy thường nói cô ấy rất yêu tôi, yêu tôi nhiều hơn tôi yêu cô ấy, nhiều lắm, rất nhiều.”

 

“Tôi chưa từng phủ nhận.”

 

“Nhưng tôi cũng chưa từng nói với cô ấy, rằng tôi đã yêu cô ấy suốt hai kiếp, làm sao cô ấy có thể yêu nhiều hơn tôi được?”

 

“Chỉ cần cô ấy vui vẻ hạnh phúc, như vậy là đủ.”

 

“Chỉ cần nhìn thấy cô ấy cười, tôi liền cảm thấy mỗi ngày đều là ngày đẹp trời, mỗi ngày đều là khoảng thời gian tươi sáng.”

 

“Nếu còn có kiếp sau, tôi vẫn muốn được gặp lại cô ấy, tiếp tục yêu cô ấy.”

 

“Chỉ là, lần này, tôi hy vọng chúng tôi có thể quen biết nhau từ khi sinh ra, cùng lớn lên như thanh mai trúc mã, cho đến khi cùng nhau già đi.”

 

(Hết chính văn)

 

Phiên ngoại:

 

Tin Chu Tư Thần bị đ.á.n.h đến nhập viện nhanh chóng lan khắp trường.

 

Khi anh ta nằm trên giường bệnh, mặt mũi băng bó đến chẳng còn nhìn ra hình dạng ban đầu.

 

Cha anh ta là Chu Quốc Hùng, vốn định lớn tiếng làm ầm, nào ngờ khi thấy cha của Trì Dã tới bệnh viện thì lại không nói lên câu.

 

Người đàn ông mặc vest thẳng tắp, khí thế bức người, chỉ đứng im thôi đã khiến cả hành lang bệnh viện im phăng phắc.

 

“Trì tiên sinh.”  Chu Quốc Hùng rụt rè mở miệng: “Chuyện con trẻ xô xát… tôi nghĩ, chúng ta nên hòa giải thì hơn. Cùng là phụ huynh, đừng làm quá…”

 

Cha Trì Dã nhìn lướt qua ông ta, ánh mắt lạnh nhạt như băng:

 

“Ông chắc chứ? Tôi vừa xem camera ở ký túc. Hôm đó con trai tôi đang ốm, từ chối cho Chu Tư Thần vào, nhưng hắn ta vẫn cố tình xông vào, còn mở miệng khiêu khích trước. Ai đúng ai sai, cảnh sát tự có phán xét.”

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

 

Chu Quốc Hùng biến sắc, giọng khàn đi: “Đây… đây là hiểu lầm thôi…”

 

“Hiểu lầm?” Cha Trì Dã cười lạnh. “Công ty ông đang xin hợp tác với tập đoàn của tôi. Bây giờ thì khỏi cần bàn nữa. Tôi không muốn dính vào một gia đình không biết dạy con.”

 

Lời dứt khoát như một bản án.

 

Chu Quốc Hùng mặt trắng bệch, tức giận đến mức suýt ngã. Ông quay phắt lại nhìn con trai đang nằm trên giường bệnh, giọng gầm gừ:

 

“Thằng súc sinh này! Mày không chỉ làm mất mặt tao, còn phá luôn cả mối làm ăn lớn. Từ hôm nay, trợ cấp cắt hết. Tự mà lo liệu cuộc sống!”

 

Chu Tư Thần c.h.ế.t lặng, chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng.

 

*

 

Những ngày đầu, Hứa Nhiên còn hay đến chăm sóc hắn, ngồi bên giường nắm c.h.ặ.t t.a.y hắn khóc lóc thề thốt:

 

“Anh Tư Thần, em sẽ mãi bên anh, không rời bỏ…”

 

Nhưng khi biết hắn bị cắt hết trợ cấp, không còn hào quang của một thiếu gia giàu có, ánh mắt cô dần đổi khác.

 

Hôm đó khi tôi và Trì Dã đang trên đường từ trường về nhà anh thì nhìn thấy Chu Tư Thần khập khiễng đến tìm Hứa Nhiên, cô ta đang tươi cười lên xe một thiếu gia ăn chơi có tiếng trong trường.

 

Thấy Chu Tư Thần, cô ta chỉ giả vờ kinh ngạc:

 

“À… em có việc gấp, lần sau gặp nhé.”

 

Nói xong liền leo lên xe rồi khoác lấy tay vị thiếu gia kia, để lại Chu Tư Thần đứng chôn chân giữa sân trường, ánh mắt đỏ rực, vừa hận vừa đau.

 

Tôi với Trì Dã quay qua nhìn đối phương rồi lại nén cười, cùng nhau bước tiếp. Chuyện của đôi tra nam tiện nữ kia giờ đã chẳng còn liên quan gì đến tôi hết, họ có ra sao thì cũng là tự mình rước lấy.

 

(Hết)