Trong màn đêm u ám, cuồng phong gào thét, Tần Minh toàn thân rực rỡ, xé tan tầng tầng mây mù vô tận, trong chớp mắt đã lao đi xa, tốc độ nhanh đến mức khó tin.
Lúc này, hắn dùng chân thân tự chủ phi hành, đó là một trải nghiệm rất đặc biệt. So với khi chỉ để nguyên thần xuất khiếu, vốn mơ hồ hư ảo, thì cảm giác thân thể trực tiếp phi hành, cảm nhận được tốc độ gió, dòng khí va đập lên cơ thể, lại chân thực và mãnh liệt hơn gấp bội.
Tần Minh xưa nay vẫn khao khát lấy thân xác mà bay lên trời, du tẩu trên những tầng mây dày nặng, giờ nguyện vọng ấy bước đầu đã thành hiện thực.
Khoác lên mình bộ giáp truyền thuyết, hắn có cảm giác phiêu phiêu như thần tiên, hoàn toàn không thấy nặng nề. Rõ ràng được chế từ dị kim, vậy mà lại nhẹ như lông vũ.
Không chỉ thế, hắn còn cảm nhận bộ giáp ấy vô cùng thông thoáng, dường như đang hô hấp đồng điệu cùng hắn. Ngay cả dòng khí, độ ẩm của không trung đều truyền thẳng tới, vừa có thể hữu hiệu ngăn trở tổn thương, lại vừa giúp hắn rõ ràng nắm bắt biến hóa của hoàn cảnh xung quanh.
Tần Minh không khỏi thầm tán thán, quả là một kiện binh khí hợp tâm ý, thuận tay như ý.
Nhưng suy nghĩ kỹ lại, hắn thấy việc ấy cũng hợp lẽ, bởi đây chính là thần lô của Bát Cảnh Cung.
Bát Cảnh Cung, cũng tức Đâu Suất Cung, đó là nơi nào? Chính là chí cao chi địa trong truyền thuyết.
Tần Minh càng ngẫm, cảm giác khác thường trong lòng càng thêm sâu sắc.
Theo ghi chép từ những cổ thư được khai quật dưới lòng đất, trong thời đại còn có mặt trời, con người từng sống suốt một quãng thời gian dài trong các kiến trúc bằng thép cùng xi măng, cuộc sống bình phàm.
Về Bát Cảnh Cung, khi ấy chỉ là truyền thuyết, tuy có ghi lại trong thần thoại, nhưng chẳng mấy ai tin là thật.
Mãi cho đến khi mặt trời biến mất, hết thảy đều thay đổi.
Những quái vật khổng lồ, những thực vật to lớn tựa sơn thể bất ngờ sinh ra, hoàn cảnh sinh tồn ác liệt bất thường.
Sau đó, có những sinh linh bắt đầu sinh ra nhục thân mới, nguyên thần có thể rời xác, du hành trong đêm vụ, đủ loại dị năng lạ lùng xuất hiện.
Rồi về sau, ngay cả Đâu Suất Cung cũng không còn xa vời, những vật trong thần thoại đã bắt đầu hiện lộ trong thế giới này.
Tần Minh hỏi: “Ngươi rốt cuộc cổ xưa tới đâu, sinh ra ở niên đại nào, so với thế giới hiện tại cách nhau bao nhiêu vạn năm?”
Giáp khẽ ngân lên, đáp: “Ta chỉ là khí linh tàn khuyết, không cách nào trả lời câu hỏi của ngươi.”
Tần Minh liền nhắc nhở: “Thế giới Dạ Vụ bao la vô bờ, cứ đường đường chính chính mà phi hành thế này quá mức phô trương rồi, hãy mau thu lại hào quang rực rỡ đi.”
Hắn còn có một lý do khác, ban đầu không để ý, nhưng thời gian kéo dài thì cảm giác hao tổn vô cùng lớn. Phi hành như thế, mới đầu còn hứng thú, sau cùng tất chỉ còn lại mệt mỏi vô tận.
Kỳ thực, nắp lò đang hữu ý thử thách hắn, muốn nhìn xem căn cơ của hắn rốt cuộc sâu dày tới mức nào. Khí linh vốn đã âm thầm kinh hãi, dẫu nó chỉ là một mảnh tàn khí, nhưng cảnh giới vốn cực cao.
Thế mà thiếu niên này lại có thể gắng gượng chịu đựng, thậm chí kiên trì trong một khoảng thời gian dài.
“Yên tâm, vùng này ta đã dò xét qua, không có nguy hiểm gì.” Nói đoạn, chiến y liền thu hết quang mang, toàn bộ trở nên u tối.
Tốc độ phi hành của nó chậm lại, tiêu hao linh tính vật chất cũng giảm đi rất nhiều.
Tần Minh nhận ra, thần lô truyền thuyết này hẳn đang có ý cân đo đong đếm hắn.
“Với thiên tư của ngươi, dẫu chẳng nhập vào Bát Cảnh Cung, cũng có thể trở thành hộ pháp sơn ngoại có địa vị cực cao.” Lão lô chậm rãi mở lời, rõ ràng cũng giống khí linh Lục Dục, muốn kéo hắn về phe mình.
Chủ yếu vì nó đã quan sát hắn suốt một năm, càng tiếp xúc càng kinh hãi, thiếu niên trước mắt có quá nhiều biểu hiện vượt ngoài tưởng tượng.
Tần Minh hỏi: “Không nói huyết liên, đạo liên các thứ, nếu trở thành hộ pháp của các ngươi, các ngươi có ban tặng Nguyệt Phi chăng?”
“Không. Chí cao chi địa của chúng ta không có loại quy củ ấy.” Khí linh tàn khuyết của Bát Quái Lô đáp, mang theo ý bất mãn, tựa hồ bị mạo phạm.
Tần Minh cười nói: “Vậy là ban cho Nguyệt Hậu?”
Nắp lò đáp: “Có thể ban cho một trường Tam Muội Chân Hỏa Kiếp.”
“Ngươi xem, thành ý của các ngươi còn chưa đủ.” Tần Minh cũng chỉ nói đến chừng mực, loại khí linh cổ xưa này, dù ý thức đã tàn khuyết, vẫn không thể tùy tiện đùa cợt.
Chẳng bao lâu, chiến y u ám liền mang theo Tần Minh lao xuống, đáp xuống mặt đất ngập trong đêm tối, hướng tới một khu vực bị đại vụ bao phủ.
“Mê Vụ Môn!” Tần Minh biết, lần này bọn họ sẽ vượt ngang đại thiên địa, sau khi bước vào cánh cửa ấy, không biết sẽ bị dịch chuyển đi xa hàng vạn dặm.
Sau khi mặt trời biến mất, đêm vụ sinh ra, toàn bộ thế giới đã chẳng thể lý giải nổi nữa. Nó tuyệt đối không chỉ nằm trên một hành tinh, mà đêm vụ dường như nối liền vô tận chi địa.
Mê Vụ Môn, chính là lối đi có thể nhanh chóng kéo gần khoảng cách giữa hai mảnh đất chưa biết.
Tần Minh bước vào, nơi này khác biệt khá nhiều so với hư không lộ do tổ sư Dạ Châu khai mở.
Đại vụ cuồn cuộn, cảnh vật gần đó còn lờ mờ nhận ra, nhưng càng đi về phía trước tầm mắt càng thêm mông lung. Hắn sải bước dài, nhanh chóng xông thẳng tới.
Chốc lát sau, hắn thoát khỏi khu vực sương mù dày đặc, hàn khí tràn đến, thiên địa trước mặt trắng xóa, không ngờ lại đang rơi tuyết lớn. Hơi thở phả ra, mũi miệng đều là khí lạnh trắng buốt.
Phóng mắt nhìn quanh, núi sông toàn một màu băng tuyết.
Phải biết rằng, ở bờ bên kia của đại vụ phía sau hắn, vẫn còn là mùa cỏ cây sum suê.
“Rốt cuộc đã rời Dạ Châu bao xa rồi?” Tần Minh hỏi.
“Tối thiểu năm mươi vạn dặm.” Khí linh tàn khuyết đáp.
Trong khu vực này, khí linh thu liễm hơn nhiều, bởi vì theo nó nói, khi dò đường từng phát hiện ra ổ quần cư của sinh linh cực kỳ cường hãn.
Tuy nhiên, bọn họ ở vùng có hỏa tuyền dày đặc cũng không lưu lại lâu, rất nhanh tìm được một cánh cửa Mê Vụ, lặng lẽ rời đi ngay.
Cứ thế, Tần Minh hao phí nhiều ngày đường, liên tục vượt qua mười hai cánh cửa Mê Vụ, cuối cùng cũng sắp tiếp cận mục tiêu.
Hắn không khỏi chấn động, quãng đường xa đến vậy mới chỉ tới rìa biên vực nằm trong phạm vi ảnh hưởng của Ngọc Kinh.
Khoảng cách này ít nhất cũng phải tính bằng mấy triệu dặm, thậm chí còn xa hơn cả dự đoán của hắn!
Tần Minh hỏi lại Bát Quái Lô, thì được đáp rằng bản thân nó cũng chưa từng đo đếm, chỉ đích thân vượt qua một hai khu vực, còn lại đều dựa vào thông đạo Mê Vụ Môn mà đi.
Khí linh bảo hắn, chỉ cần thêm một cánh cửa Mê Vụ nữa là tới nơi.
Thực ra, ban đầu Lê Thanh Nguyệt và Khương Nhiễm từng ở gần đó dò xét, nhưng nửa năm gần đây, vùng xa xôi ấy dần dần trở nên “náo động”, nên hai nàng mới chính thức thoát ra khỏi phạm vi bị Ngọc Kinh chiếu xạ.
“Vùng đất chưa biết này thuộc về văn minh chí cao nào?” Tần Minh hỏi.
“Đây là vùng vô chủ. Ngươi phải hiểu, dẫu là đạo thống cường đại nhất, trong thế giới Dạ Vụ mênh mang, cũng chỉ như những hòn đảo cô độc, như nằm trong biển cả vô biên. Giữa các nơi cách nhau cực kỳ xa, dọc đường còn đầy rẫy những cấm địa khó bề lý giải, đều là những vùng bí ẩn chưa từng được khám phá.”
Tần Minh nghe vậy thì trong lòng run sợ.
Hắn thật sự khó mà lý giải thế giới vô tận này. Dẫu cho nhật nguyệt tinh tú rơi xuống, e rằng biển Dạ Vụ vô biên cũng có thể dung nạp được hết thảy!
“Bóng tối mịt mùng, không quang, giới vực vô biên… chẳng lẽ chính là đại vụ thần bí liên kết các tầng trời cùng tinh tú vốn có?”
“Hay nói rằng, đây là từng nền văn minh thâm uyên vốn chẳng ở cùng nhau, nhưng sau khi bị làn sương kỳ dị bao phủ, lại thông qua Dạ Vụ mà quỷ dị tương liên?”
Tần Minh cảm thấy, dùng cách nào để giải thích cũng không thông, rất nhiều điều trái ngược thực tế.
Hắn hỏi khí linh: “Thuở ban sơ, khi chưa xuất hiện đêm vụ, Đâu Suất Cung các ngươi ở đâu, thần thoại chi địa khi ấy có giống như bây giờ không?”
Chiến y trên người hắn khẽ rung, như đang trầm tư, cuối cùng thở dài: “Ngày ấy…”
Tần Minh giật mình, chẳng lẽ nó thật sự có thể trả lời? Trong khoảnh khắc này, ngay cả hơi thở hắn cũng nín lại.
“Ngày ấy, chân thức của ta bị nghiền nát, ký ức chủ thể hoàn toàn tiêu vong, chẳng còn hồi tưởng nổi những cảnh tượng quan trọng trong quá khứ. Chỉ còn tàn vận lưu lại trên thân lô mục nát, chưa tan hết mà thôi.”
Tần Minh vừa thất vọng, vừa hít sâu một hơi. Lời của lão lô nếu suy xét kỹ thì thật đáng sợ. Bát Quái Lô hôm nay rõ ràng bất phàm, nhưng nó lại nói bản thân đã mục nát, khí linh cũng chỉ là tàn vận, còn bản thể thì dường như… đã chết rồi!
Lão lô nói: “Hậu thế nhiều lần tu bổ thân lô mục nát của ta, nhưng vô ích. Chỉ cần thực sự va chạm, thì chân diện mục vẫn sẽ lộ ra.”
Tần Minh lại hỏi thêm mấy điều, song nó hoàn toàn như một lão giả mất trí nhớ, chỉ còn mục nát và trống rỗng, còn những huy hoàng năm xưa đã theo gió tiêu tán, chẳng còn có thể nói ra.
“Phía trước, vì sao lại ‘náo động’?” Trên đường, Tần Minh cẩn thận tìm hiểu tình hình nơi đến.
Khí linh nói: “Chừng hơn một năm trước, có người kinh hãi phát hiện, nơi ấy chính là một đoạn mạch còn sót lại khi núi Phi Tiên rơi xuống. Đến nửa năm trước, nó hoàn toàn bại lộ, không ngừng có kẻ từ ngoài vực đổ tới thăm dò.”
Nghe đến đây, Tần Minh hiện rõ vẻ kinh ngạc. Hắn đối với cái tên Phi Tiên Sơn tất nhiên chẳng xa lạ.
Đó vốn là một truyền thuyết, nằm sâu trong thế giới Dạ Vụ, nhưng danh xưng lại truyền lưu khắp nơi. Thậm chí có lời rằng: núi không gì lớn bằng nó.
“Nghe truyền lại, Phi Tiên Sơn từng lơ lửng ngoài cõi trời, vốn là một dãy núi khổng lồ, chẳng biết vào niên đại nào đã bị đánh cho rơi xuống. Chủ sơn hạ lạc, trở thành một vùng cấm tuyệt đối, không thể thăm dò. Nhưng nhiều cường giả vẫn tin rằng nơi ấy không hề tầm thường. Lân cận thường sinh ra bão từ thần bí, ngay cả Thiên Thần muốn tiến sâu thám hiểm, cũng đều bị cuồng phong cuốn tan.”