Dạ Vô Cương

Chương 607: Viễn phó ngoại vực (2/2)



Không ít người suy đoán, chớ nói đến Địa Tiên dược, ngay cả Thiên Thần dược ở nơi đó cũng có thể trưởng thành.

Trong lòng Tần Minh chợt động, hắn nghĩ tới bút ký mà Lưu lão đầu lưu lại ở Côn Lăng.

Lưu Mặc từng nhắc, khi mới thoát ra khỏi Ngọc Kinh, y đã thấy gần Côn Lăng có kẻ tu luyện bảy nhật điệp gia đại viên mãn, gần như sắp thành tám nhật điệp gia, sinh linh kia chính là do thần từ phong bạo trôi dạt tới.

Chủ sơn Phi Tiên sơn thần dị đến vậy, không thể tiếp cận, thì những tàn mạch rơi xuống ở các địa vực khác tự nhiên cũng chẳng thể đơn giản, đại khái tất có cơ duyên và bí mật ẩn chứa.

Bởi thế, sau khi tàn mạch Phi Tiên sơn được phát hiện, phương địa vốn vắng lặng vô danh kia bỗng nhiên náo động hẳn lên.

Khoảng cách đến Mê Vụ môn không còn xa, Tần Minh sắp chính thức thoát khỏi địa vực chịu ảnh hưởng từ Ngọc Kinh.

Đột nhiên, Bát Quái thần y trên người Tần Minh chẳng những nhanh chóng ảm đạm, mà còn triệt để mất đi linh tính, hòa vào trong đêm tối.

Tần Minh ẩn thân trong sơn lâm, bất động, áo giáp trên người ngăn cách hắn với ngoại giới, không để lộ ra một tia khí tức, hắn cùng khí linh âm thầm truyền tin.

Hắn truyền âm: “Đó là sinh vật tôn sư cấp, chúng ta vẫn nên đừng chuốc thêm phiền phức thì hơn.”

Khí linh đáp: “Một kẻ tôn sư đã mục nát đến cực hạn, hắn sắp chết rồi. Hửm? Ban đầu chưa nhìn ra, nhưng toàn thịnh thời kỳ, hắn rất có thể là một tôn thần linh!”

Trong đêm, một nhân hình gầy khô, lưng còng, sắc mặt tái nhợt như tử thi mới nhập quan, sau lưng có một đôi hắc dực, mỗi lần vỗ động đều có lông vũ đen rụng xuống.

Một chiếc hắc vũ to lớn rơi xuống gần Tần Minh, nó vậy mà chạm đất liền hóa thành tro, cỏ cây đều bị ăn mòn đến khô héo, rồi giống như lông vũ kia, cùng biến thành tro bụi.

“Đây là... một vị thần linh?” Tần Minh chăm chú nhìn theo bóng lưng hắn xa dần.

Khí linh nói: “Không rõ từng là Mao Thần, hay là sinh vật cấp Địa Tiên, nhưng giờ chỉ còn ở mức tôn sư, không dậy nổi sóng gió gì.”

Nếu từng là Mao Thần, tổ sư có thể đối phó. Nếu từng là Địa Tiên, thì dĩ vãng quả thực rực rỡ, song cuối cùng lại rơi vào tình cảnh này, cũng thật đáng thương.

“Đừng nói Địa Tiên, dẫu là Thiên Tiên, khi thọ nguyên sắp tận, một khi toàn diện mục nát, cũng chẳng khá hơn bao nhiêu. Một cảnh giới, lại một cảnh giới rớt xuống, đến khoảnh khắc cuối, khi toàn bộ linh tính vật chất tán về thiên địa, thì ngay cả phàm nhân cũng không bằng, một con chó hoang cũng có thể cắn chết.”

Bởi vậy, Thiên Tiên, Địa Tiên các loại, một khi phải đối diện với mục nát toàn diện, phần lớn đều sẽ lập tức tự ngồi hóa, còn có thể giữ lại tôn nghiêm, lưu lại một vỏ tiên kiên cố, chứ chẳng chịu dằng dặc đến tận cùng, hóa hư nát.

Hiển nhiên, vừa rồi thần linh kia sắp chết mà vẫn chưa chịu buông bỏ, có lẽ bởi chấp niệm quá nặng, cũng có thể vốn là bản tính, muốn liều đến giây phút cuối cùng, tự cứu chính mình.

Không nghi ngờ gì, mục tiêu của hắn chính là tàn mạch Phi Tiên sơn, mong tìm tiên duyên.

Tần Minh bọn họ thong thả đi theo, đợi một thời gian sau mới qua Mê Vụ môn, lập tức nghe thấy tiếng gào thê lương thảm liệt, giống như lệ quỷ gào thét trong thống khổ, khiến da đầu người ta tê dại.

Thần linh mục nát kia, trên không trung vùng sơn địa phía trước liên tục lăn lộn, toàn thân từng chiếc hắc vũ rụng xuống, trong gió đêm liền hóa thành tro bụi.

Khuôn mặt già nua tái nhợt của hắn bắt đầu hiện sắc máu, bởi đã nứt toác, dần dần vặn vẹo, trông hung tợn dị thường.

Cuối cùng, đôi cánh hắn rụng hết, thân hình còng quắp khoác hắc bào cắm đầu rơi xuống rừng núi, kèm tiếng gầm trầm đục, dần xa.

“Hắn làm sao vậy?” Tần Minh hỏi.

“Ngươi không cảm thấy sao?” khí linh hỏi lại.

“Cảm thấy gì?” Tần Minh nghi hoặc.

Khí linh đáp: “Hơn một năm nay, thiên địa đại môi trường mỗi ngày đều biến hóa, nhất là dạo này càng thêm nghiêm trọng. Rời khỏi địa vực chịu ảnh hưởng từ Ngọc Kinh, đạo vận khác biệt, thân thể ngươi không có cảm giác khó chịu nào sao?”

“Vẫn ổn.” Tần Minh mơ hồ nói.

Bát Quái lô vừa nghe, lập tức biết hắn không chịu bất cứ ảnh hưởng nào.

“Căn cơ của ngươi... sâu dày đến mức có chút không thực!”

Bất luận là Mao Thần, hay sinh vật cấp Địa Tiên, sinh linh kia từng dẫu hiển hách, căn cơ cực kỳ thâm hậu, nhưng đổi sang một mảnh thiên địa, hắn lại chịu khổ sở dày vò đến vậy.

“Có lẽ là bởi cảnh giới hắn quá cao thôi.” Tần Minh nói.

Khi ở Dạ Châu, đầu tiên bị ảnh hưởng chính là Địa Tiên, Tổ sư, tiếp đó đến đại tôn sư, nay ngay cả tôn sư cũng đều bế quan không xuất thế nữa.

Vực ngoại, nghĩ rằng tình hình cũng khốc liệt như vậy.

Không bao lâu sau, Tần Minh thấy mấy bộ di hài già nua, đều tàn khuyết không toàn, từng bị dã thú gặm xé, song rốt cuộc lại bị bỏ rơi.

“Đạo vận xung đột, đến cả dã thú nơi này cũng chẳng dám xuống miệng.”

Có thi thể đã mục nát hoàn toàn, có thi thể huyết nhục vẫn còn, đều là lão tu sĩ tuổi xế, ngày tháng chẳng còn bao. Vì nối thọ, bọn họ tới dị vực, kết quả ngay cửa ải đạo vận tương xung cũng không qua được, bọn họ chẳng phải tôn sư.

“Một năm vội vã trôi qua, đến cả tu sĩ Đệ tứ cảnh cũng chịu ảnh hưởng nghiêm trọng.” Tần Minh lẩm bẩm.

“Há chỉ thế, sinh linh Đệ tam cảnh cũng đã chịu ảnh hưởng đáng sợ rồi.” khí linh cho hay.

“Chẳng lẽ sau khi đại môi trường đột biến sẽ bắt đầu diệt pháp?” Tần Minh chau mày.

Khí linh phủ nhận suy đoán của hắn, nói: “Sai, sẽ cực độ phồn thịnh, ưu thắng liệt thải. Thế giới chân thực vén màn che, đạo vận càng cường liệt chấn động, khiến người ta ngạt thở trong chốc lát, song tương lai ắt sẽ cực kỳ chói lọi.”

Tần Minh nói: “Nhưng sinh vào đời này, kết cục có lẽ chẳng lành, e phải hy sinh một thế hệ, thậm chí mấy thế hệ.”

Khí linh nói: “Lửa luyện chân kim, hơn nữa hẳn là sẽ không kéo dài quá lâu.”

Trên đường, Tần Minh lại thấy một con lão nhện to bằng căn nhà, đang thống khổ lăn lộn, rất lâu sau mới lảo đảo đứng dậy, bò về phương xa.

Đó cũng là sinh linh mới qua đây không lâu, hơn nữa ở tầng cấp tôn sư, nó rốt cuộc đã gian nan vượt qua.

Chốn Đạo thống chí cao, rộng lớn vô biên, Tần Minh chạy đường mấy ngày sau mới tới gần tàn mạch Phi Tiên sơn. Hắn viễn vọng phía trước, dạ vụ bao phủ, núi non lớp lớp, bề ngoài bình thường, nhưng bên trong lại vượt ngoài tưởng tượng.

Thực ra, sinh linh bản địa đã sớm biết nơi này đặc thù, dị thường nguy hiểm, khủng bố, các đời đều có người vào thám hiểm, có kẻ đắc tạo hóa, còn nhiều hơn thì vĩnh viễn chôn thân bên trong.

Ngày nay, tin tức truyền tới các địa vực khác, nơi này lại càng thêm phức tạp.

“Ngươi cảm ứng được khí tức Thanh Nguyệt và Khương Nhiễm chưa?” Tần Minh hỏi.

Đêm mờ sương, cái gọi là “tàn mạch” phía trước thực ra liên miên bất tuyệt, hết sức hùng vĩ, sơn lĩnh tầng tầng lớp lớp, không thấy điểm cùng.

“Các nàng hẳn đã vào núi, chỉ có thể cảm được lờ mờ. Sâu trong dãy núi này quá mức đặc thù, có thể cách tuyệt liên hệ với ngoại giới.” Vốn dĩ khí linh phải lập tức cảm tri được bản thể Bát Quái lô mới phải.

Lúc này, sâu trong tàn mạch Phi Tiên sơn có rất nhiều chi đội, chủng tộc nào cũng có. To lớn thì như Phi Tượng cao mấy chục mét xoay lượn trên không, nhỏ thì như kỳ trùng vằn bạc chỉ to bằng móng tay hợp thành đội ngũ, lao nhanh trong bùn đất.

Hai thiếu nữ cố ý bôi mình thành mặt mũi tro bụi, lúc này đi theo một đội ngũ hoàn toàn do nhân loại hợp thành, chỉ có đôi mắt là trong suốt.

Hiển nhiên, hai thiếu nữ trông có vẻ lếch thếch mà kỳ thực cổ linh tinh quái ấy chính là người Tần Minh muốn tìm. Vài tháng gần đây đều thám hiểm tại nơi này.

Dẫu mang theo binh khí đặc thù trên thân, các nàng cũng từng suýt gặp hung hiểm, song cũng thu hoạch không nhỏ, khắc sâu cảm nhận về sự đáng sợ và thần bí của tàn mạch Phi Tiên sơn.

...

“Gì cơ, nơi này cũng từng xuất hiện thần từ phong bạo, đến cả một tòa hắc tháp khổng lồ sừng sững trên mây cũng bị lật đổ ư?” Khi quanh quẩn ngoài dãy núi hỏi thăm tình hình bản địa, Tần Minh bất ngờ hay tin này.

Hắn hoài nghi nặng nề, tòa cự tháp ấy chính là văn minh Hắc Tháp mà hắn từng đột ngột xâm nhập khi tham dự tranh chấp Tân bảng trên cửu tiêu, không ngờ bọn họ cũng từng đến đây.

“Hắc Tháp đã đi, thánh đồ của bọn họ thì ở lại.”

Sau khi tỏ tường, Tần Minh lộ vẻ khác lạ.

Hắn từng giao thủ với hai vị thánh đồ kia, một kẻ từng tự xưng Chủ Ngọc Kinh, hai người còn chưa phân thắng bại đã bị Tân bảng và Hắc Tháp quát dừng, còn vị nữ thánh đồ kia thì bại dưới tay hắn.

Văn minh Hắc Tháp cũng đã can dự, nơi này ắt hẳn không tầm thường.

“Ta cảm nhận thấy... khí tức tu ma giả.” Hoàng La Cái Tán bỗng truyền âm, đó là tu sĩ thuộc văn minh của nó, vậy mà cũng đã nhập cuộc.

Nghe vậy, Tần Minh liền hít sâu một hơi dạ vụ. Một vài chốn Chí Cao đều đã nhập cuộc ư? Phi Tiên sơn quả nhiên trọng yếu đến thế, đến cả tàn mạch mà cũng hấp dẫn người ta như vậy.

Hắn cho rằng, có lẽ không chỉ hai văn minh đỉnh cấp này xuất hiện, biết đâu còn có chốn Chí Cao khác phái người tới.

May mà đại môi trường thiên địa đang xấu đi, khiến một số cổ lão chân chính không dám tùy tiện di động.

Tần Minh xa lạ với nơi đây, quyết định dò xét một phen rồi gia nhập một đội ngũ bản địa, theo đại bộ tiến núi.

Hắn có dự cảm, nơi này rất có thể sẽ có khí vật ghê gớm hoặc tạo hóa xuất thế.

“Ta hoa mắt chăng? Tỷ, vừa rồi muội thoáng thấy một bóng lưng quen thuộc vụt qua thì phải?” Ở xa, có người nhìn thấy tàn ảnh Tần Minh ẩn đi, không khỏi lộ vẻ nghi hoặc.