Đã Yêu Là Cả Một Đời

Chương 1



Văn Án:

Đã ba năm kể từ ngày tôi qua đời, bạn trai cũ cuối cùng cũng dẫn theo người yêu mới đến thăm mộ tôi.

 

Anh nắm tay cô ấy, nhìn chằm chằm vào bia mộ, mỉm cười nói:

“Nhu Nhu, từ giờ anh sẽ không đến thăm em nữa.”

“Anh phải bắt đầu một cuộc sống mới rồi.”

 

Nụ cười trên môi tôi đông cứng lại. Một lúc sau, tôi mới lẩm bẩm:

“Lẽ ra nên như vậy từ lâu rồi…”

 

1.

 

Tôi đã c.h.ế.t ba năm, còn Quan Kỳ thì đến thăm tôi suốt ba năm ấy.

 

Tuần nào cũng vậy, cứ thứ Sáu là anh lại đến, bất kể mưa gió. Anh mang theo một bó hoa, đặt dưới bia mộ, rồi ngồi xuống lẩm bẩm kể chuyện. Chuyện lớn thì là tin tức Liên Hợp Quốc, chuyện nhỏ thì là cơm trưa hôm nay hơi cứng, anh không thích.

 

Không có ai trả lời, chẳng ai đáp lại, vậy mà anh cứ thế, nói chuyện một mình trước mộ tôi suốt ba năm.

 

Các “hàng xóm” xung quanh đều ghen tị với tôi, nói rằng: “Kiếp trước cô chắc cứu cả ngân hà, nên kiếp này mới gặp được người đàn ông si tình đến thế.”

 

Tôi thì hả hê: “Chẳng qua là tôi có sức hút thôi.”

 

Nhưng thật ra, tôi không hề mong Quan Kỳ đến.

 

Anh cứ mãi chìm đắm trong quá khứ như vậy, không phải điều gì tốt đẹp.

 

Tôi luôn khuyên anh nên sớm bước ra khỏi nỗi đau này. Thế mà khi ngày ấy thật sự đến… tôi lại không kìm được, mắt đỏ hoe.

 



 

2.

 

Đêm khuya ở nghĩa trang lại khá nhộn nhịp.

 

Mới có một “hàng xóm” mới chuyển tới, là một cô nàng nhiều chuyện, trạc tuổi tôi.

 

Cô ta vỗ vai tôi, hỏi: “Ngày mai bạn trai cô có đến không?”

 

Tôi nhếch môi: “Cái đồ ngốc ấy, không đến mới lạ.”

 

“Đã ba năm rồi đó.”

 

Tôi chỉnh lại: “Là một nghìn một trăm sáu mươi sáu ngày.”

 

Cô nàng bật cười khan: “Cô nhớ kỹ thật đấy.”

 

Làm sao mà không nhớ được chứ? Mỗi ngày, mỗi giờ, tôi đều khắc ghi trong lòng.

 

Thứ Sáu hôm ấy, trời u ám, sáng sớm đã lác đác mưa.

 

Quan Kỳ lại đến đúng hẹn. Anh che ô, không nhìn rõ nét mặt, nhưng trong lòng ôm một bó hoa hồng thật lớn.

 

Cô nàng “hàng xóm” há hốc mồm: “Tin tình báo sai rồi, chẳng phải nói chỉ mang một bó nhỏ thôi sao?”

 

Quan Kỳ bước lại gần, tôi phát hiện ra anh lại càng đẹp trai hơn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Cũng đúng thôi, lúc còn đi học anh đã là “tai họa” khiến các cô gái say mê, mấy năm nay lại càng phong độ hơn nữa.

 

Anh đặt bó hoa xuống, ngẩng đầu lên mỉm cười: “Hôm nay hơi lạnh nhỉ, Nhu Nhu.”

 

“Năm năm rồi đấy, chúc kỷ niệm vui vẻ.”

 

Trên bó hoa còn có một tấm thiệp viết tay, từng nét chữ rõ ràng, chỉnh tề.

 

Năm nào đến ngày kỷ niệm, Quan Kỳ cũng mang đến một bó hoa hồng.

 

Tôi dựa vào bên cạnh, bật cười: “Anh vẫn còn nhớ à.”

 

Nhanh thật, đã năm năm rồi.

 

Quan Kỳ ngồi xuống bên cạnh, giọng nói trầm ấm: “Nhu Nhu, em đoán xem anh gặp ai trên đường đến đây?”

 

Tôi chu môi: “Nói vậy thì ai mà đoán được.”

 

Anh chậm rãi: “Cho em một gợi ý, là bạn học.”

 

Tôi và Quan Kỳ học cùng nhau từ tiểu học đến đại học, tôi cười nhạt: “Anh nói vậy khác gì không nói đâu.”

 

Quan Kỳ lúc nói chuyện với tôi, dù không nghe được hồi âm, vẫn luôn để lại một khoảng lặng như thể chờ tôi trả lời. Sau khi “chờ” đủ lâu, anh mới nói tiếp:

 

“Là Vương Mập — thằng ngồi bàn sau hồi cấp ba, hay giật tóc em ấy. Còn nhớ không?”

 

Anh vừa nói, tôi bỗng nhớ ra.

 

Hồi cấp ba tôi không học cùng lớp với Quan Kỳ. Tôi nổi tiếng là “bánh bèo yếu đuối” của khối, còn thằng ngồi sau là một thằng mập con, rất thích giật tóc tôi để chọc tôi khóc.

 

Quan Kỳ lúc đó là học bá lừng danh, cứ nhắc đến tên là bao nhiêu bạn nữ hét lên. Nhưng tính anh chẳng dịu dàng như bây giờ, ngược lại còn nổi tiếng là khó gần.

 

Hôm ấy tôi bị trêu đến mức òa khóc, đột nhiên cánh cửa lớp bị đạp “rầm” một cái, Quan Kỳ bước vào.

 

Tôi quay đầu lại, nước mắt giàn giụa chạm vào ánh mắt của anh.

 

Anh cau mày, nhìn tôi, buông ra một tiếng “chậc” khó chịu.

 

Chưa kịp nói gì, anh đã túm cổ áo Vương Mập, kéo đến trước mặt tôi: “Xin lỗi.”

 

Vương Mập bắt nạt tôi thì được, chứ gặp Quan Kỳ thì lập tức mềm nhũn, cúi đầu lí nhí: “Tớ xin lỗi, xin lỗi mà…”

 

Quan Kỳ vẫn chưa buông tay, lạnh giọng: “Nếu còn dám chọc cô ấy lần nữa, tao đốt đầu mày luôn.”

 

Cả lớp im phăng phắc. Vương Mập bị dọa đến mức gật đầu liên tục như gà mổ thóc.

 

Lúc ấy Quan Kỳ mới chịu buông ra, cúi người nhìn tôi, lôi từ túi ra một viên kẹo: “Đừng khóc nữa.”

 

“Thật chẳng ra gì.”

 

“Chuyện vậy mà cũng không chịu nói với anh.”

 

Cũng từ hôm ấy, mỗi lần thấy Quan Kỳ, tim tôi lại đập loạn lên mất kiểm soát.

 

Chỉ cần nhìn thấy anh, trong lòng tôi như có pháo hoa nở bung rực rỡ.