3.
Tôi gật đầu: “Nhớ chứ, sao thế?”
“Cậu ta kết hôn rồi, con cũng biết đi rồi.”
“Vậy à?” Tôi thở dài: “Nhanh thật đấy.”
Hôm nay Quan Kỳ mang theo cả dâu tây, nhìn mà tôi thèm muốn chết. Tôi định với tay lấy một quả ăn thử, nhưng mãi vẫn không chạm tới.
Tôi xắn tay áo lên, vừa nghe anh nói vừa cố với lấy trái dâu, nhưng tay cứ xuyên qua như thể dâu tây là ảo ảnh.
“Nếu là bây giờ, thì em nhất định đánh cho một trận nên thân.” Tôi lầm bầm, “Chứ hồi cấp ba em nhát lắm.”
“Nhưng từ khi anh đến lớp em và dọa cậu ta một trận, cậu ta không dám bắt nạt em nữa.”
Quan Kỳ nhìn xa xăm, không biết nghĩ đến gì mà bỗng bật cười:
“Thật ra có chuyện này anh chưa từng nói… Nghỉ hè năm đó, anh tìm Vương Mập đánh thêm một trận nữa.”
“Đồ tồi, anh đúng là xấu tính!” Tôi giả vờ xòe tay ra muốn nhào tới dọa anh, nhưng lại nghe anh nói tiếp:
“Cậu ta còn định giới thiệu bạn gái cho anh đấy.”
Tay tôi khựng lại giữa không trung, ngừng hai giây, đột nhiên chẳng còn hứng thú gì nữa.
Tôi cũng ngồi xuống bên anh:
“Vậy thì nhận đi, anh cũng không còn trẻ nữa…”
“Anh bảo với cậu ta là… mình đã có bạn gái rồi. Cô ấy dịu dàng, ngoan ngoãn, lại yêu anh thật lòng.”
Quan Kỳ nhẹ nhàng vuốt chiếc nhẫn trên tay, dịu giọng:
“Anh cũng chỉ yêu mình cô ấy.”
“Nhu Nhu…” Anh rũ mắt, “Anh cũng muốn có một đứa con với em.”
Tôi vừa thấy xót xa vừa thấy bực bội:
“Anh ngốc thật đấy… Cái tình cảm này bị anh biến thành thứ để hoài niệm còn lâu hơn cả lúc còn sống bên nhau.”
“Nhu Nhu…” Giọng Quan Kỳ khàn đi, “Anh nhớ em lắm.”
“Em có nhớ anh không?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Mắt tôi đỏ hoe:
“Anh thật phiền… Lần nào đến cũng chọc cho em phải khóc.”
⸻
4.
Chưa kịp để tôi khóc, cô nàng nữ quỷ kế bên đã bật khóc trước.
Vừa lau nước mắt cô ta vừa lèm bèm:
“Cái quái gì vậy? Đây là phim khoa học viễn tưởng à?”
“Bạn trai cũ của tôi lúc sống chỉ biết đội nón xanh cho tôi thôi!”
“Tôi tình nguyện đổi ba mươi năm tuổi thọ của bạn trai cũ để hai người được đầu bạc răng long… Không, đổi hết cũng được!!”
Tiếng khóc của tôi bị ép chặn lại trong cổ họng, đành bật cười:
“Cảm ơn nhé, hiệp sĩ bảo vệ couple.”
Quan Kỳ vẫn lẩm bẩm kể chuyện bên cạnh, phần lớn là những lời yêu đương ngọt ngào đầy sến súa.
Tôi muốn khóc lắm, nhưng có nữ quỷ đứng kế bên, ngại quá không khóc được.
Tôi đẩy đẩy cô ta:
“Đi đi, chưa từng gặp hàng xóm nào vô duyên như cô đấy!”
Nhắc đến chuyện này, nữ quỷ đột nhiên khựng lại, rồi quay sang nắm lấy tay tôi:
“Nhu Nhu, lúc trước cô từng nói… cô ở nhân gian bao lâu rồi nhỉ?”
Tôi chỉ muốn đuổi cô ta đi thật nhanh. Thời gian Quan Kỳ ở đây không còn nhiều, tôi còn muốn ở cạnh anh thêm chút nữa.
Sắc mặt nữ quỷ vốn đã chẳng tốt, giờ lại càng trắng bệch.
Cô ta lấy từ trong người ra quyển “Quy Tắc Giới Âm”, giở ra:
“Nhu Nhu, thế này là không được đâu!”
“Tôi muốn vậy đấy!” Tôi vừa đẩy vừa xô cho cô ta đi, rồi lại quay về ngồi cạnh Quan Kỳ.
Quan Kỳ cúi đầu nhìn xuống mặt đất, mưa đã nặng hạt hơn.
Có lẽ anh đã mệt, tay cầm ô cũng nghiêng lệch đi, gần nửa người ướt sũng trong mưa.
Anh không nói thêm lời nào nữa.
Chỉ là… hôm nay, anh ở lại lâu hơn mọi khi.