Đã Yêu Là Cả Một Đời

Chương 10



Từng ấy năm qua, lần đầu tiên anh mở cửa mà không thấy nó chạy ra đón.

Hôm trước anh còn vừa thay cây lược mới cho nó, cái cũ vẫn còn để đấy chưa vứt.

Trong bát vẫn còn nửa phần hạt mà nó chưa ăn hết…

Vậy mà nó cứ thế mà đi, không một lời chào.

 

Hôm trước còn nằm gọn trong lòng anh, nhõng nhẽo rúc vào người.

Anh vừa xoa bụng nó, vừa nói:

“Anh chỉ còn mỗi em thôi đấy, đừng rời xa anh nữa nhé.”

Khi ấy rõ ràng nó còn cọ đầu vào tay anh.

Vậy mà cuối cùng… cũng bỏ anh mà đi theo em rồi sao?

 

Không thèm để lại một chút gì, thật là đứa nhỏ không có lương tâm.

Mà thôi…

Cũng tốt, cũng tốt.

 



 

19.

Tiễn Trà Sữa xong, anh ngồi lặng trong căn phòng trống rỗng.

Ngẩng đầu lên, đúng lúc ngoài cửa sổ rực lên một chùm pháo hoa.

Rồi tiếp theo là từng đợt, từng đợt pháo khác thi nhau nở rộ trên bầu trời.

Em lúc nào cũng thích pháo hoa nhất.

Nếu là ngày thường, hẳn em đã hét lên gọi anh rồi:

“Anh ơi, nhìn kìa!”

Sắp Tết rồi đấy, Nhu Nhu…

 



 

20.

Anh càng ngày càng ngại ra khỏi nhà.

Nói cũng ít lại.

Mọi người đều bảo anh có vấn đề.

Nhưng anh không bệnh.

Anh chỉ là… nhớ em quá thôi.

Anh vẫn tỉnh táo lắm,

Chỉ là không muốn đối mặt với cuộc sống này nữa.

 



 

21.

Vương Mập bất ngờ đến thăm anh.

 

Không ngờ cậu ta còn nhớ anh đấy.

Con gái cậu ấy giờ đã biết đi rồi, tên là Duyệt Duyệt.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Nghe hay lắm.

Vương Mập cười đến nheo cả mắt, nói đặt cái tên ấy là mong con cả đời vui vẻ.

 

“Duyệt Duyệt…”

Anh lặp lại cái tên đó.

Trùng hợp thật.

Ngày trước, em cũng từng nói sẽ đặt tên con là Duyệt Duyệt…

 



 

22.

Vương Mập ngồi nói chuyện với anh rất lâu.

Khuyên anh đừng tiếp tục như thế này nữa.

Cậu ta vẫn không bỏ ý định giới thiệu người cho anh.

Nhưng…

Anh không còn sức để yêu ai nữa rồi.

 

Anh vỗ vai cậu ta, nhẹ nhàng nói:

“Thôi đi…”

“Thật sự thôi đi.”

 



 

23.

Những năm qua anh vẫn thử trồng hoa.

Cũng tưới nước đều đặn, chăm chút cẩn thận.

Nhưng sao mãi vẫn không đẹp bằng hoa em trồng, Nhu Nhu ạ.

Em còn chưa dạy anh cách đâu đấy…

 



 

24.

Nhu Nhu, kỷ niệm tám năm của chúng mình.

Hôm nay trời đẹp lắm.

Chớp mắt đã ba năm rồi.

Anh gần như đã quen với việc sống một mình.

 

Thỉnh thoảng có ghé qua ngồi với mẹ anh – mẹ Thẩm – một buổi chiều,

Nhưng cũng không hẳn là thường xuyên.

Bà luôn khuyên anh nên kết hôn, nên sinh con.

Còn nói nhiều hơn cả em nữa đấy.

Nếu em còn ở đây…

Anh đã chẳng phải nghe mấy lời cằn nhằn đó rồi.