13.
Nhu Nhu, anh nghe thấy rồi.
Em hỏi có thể nói thêm một lần “anh yêu em” nữa không?
“Anh yêu em.”
Thật sự yêu em.
⸻
14.
Ra khỏi nghĩa trang, anh chợt cảm thấy đứng không vững.
Cô gái đi cùng phàn nàn rằng anh nắm tay quá chặt, tay cô ấy đỏ cả lên.
Cô ấy tháo nhẫn ra, trả lại cho anh, nhẹ nhàng an ủi:
“Anh cần gì phải thế này?”
“Anh nên buông tay đi.”
Anh cười khẽ:
“Buông à, tôi buông từ lâu rồi mà.”
⸻
15.
Vừa mở cửa, Trà Sữa đã chạy ra vồ lấy anh.
Nó hình như biết anh đang rất buồn, cứ ở bên cạnh không rời.
Trong khoảnh khắc mơ hồ ấy, anh như thấy hình bóng của em vậy.
Em nghiêng người dựa vào ghế sofa, ôm Trà Sữa trong lòng, quay sang nhìn anh:
“Quan Kỳ, tối nay mình đi xem phim nha?”
“Muốn xem gì?”
“Muốn xem phim kinh dị.”
“Hửm?”
“Như vậy mới có cớ để nhào vô lòng anh chứ.”
“Cũ quá rồi đó.”
“Nhưng mà, không cần lý do thì anh cũng có thể ôm em mà.”
⸻
16.
Vài ngày sau đó, đầu óc anh cứ mơ mơ hồ hồ…
Toàn là hình bóng của em, Nhu Nhu.
Em… thực sự đi rồi sao?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Anh chỉ muốn được gặp em lần cuối.
Xin lỗi em, Nhu Nhu.
Nếu không gặp được em, chắc anh không trụ nổi nữa.
Anh nghĩ, vẫn nên chính thức tạm biệt một lần.
Quả nhiên… em vẫn chưa rời đi.
Nhu Nhu, sao lại không nghe lời vậy?
Anh nói những lời tàn nhẫn…
Còn em thì mắt đỏ hoe, vẫn cố nở nụ cười:
“Không sao đâu.”
Xin lỗi em, Nhu Nhu.
Lần cuối cùng… anh lại khiến em khóc.
⸻
17.
Rất lâu, rất lâu sau đó…
Anh không còn quay lại nơi ấy nữa.
Mãi cho đến khi mùa đông tới, bất chợt có tuyết rơi,
Anh mới dám bước vào nơi đó.
Lần này, Nhu Nhu thực sự đi rồi.
Xung quanh yên tĩnh đến mức đáng sợ.
Anh cứ nhìn, nhìn mãi…
Rồi đột nhiên mắt cũng đỏ hoe.
Anh ngồi đó một mình thật lâu.
Chỗ này, cuối cùng chỉ còn lại mình anh.
Anh… cuối cùng cũng có thể đường đường chính chính nhìn quanh.
Mỗi lần đến đây, anh đâu dám.
Sợ chỉ cần ngước mắt lên, sẽ không kìm được mà chạm vào ánh nhìn của em.
Nên đành chờ lúc em quay đầu,
Lén lút nhìn trộm em một chút.
Ai mà muốn nhìn cái bia mộ lạnh lẽo ấy mãi đâu chứ…
18.
Sắp Tết rồi, Nhu Nhu à.
Đây là cái Tết đầu tiên không có em.
Anh muốn dọn dẹp, trang hoàng lại căn nhà nhỏ của tụi mình một chút.
Thế mà… Trà Sữa cũng bỏ anh mà đi.