Đại Bát Hầu

Chương 455: Mạt nhật (1)



Dịch bởi: ThiemThu

Trong một mảnh không gian hư vô đen nhánh, huỳnh quang trói ở trên người chợt như bầy ong bay tán đi.

Hai mắt hầu tử trợn trừng, lại như đã chết đi, im lìm trôi nổi giữa khoảng không, từ từ xoay tròn.

Máu thịt và tứ chi bị cắt lìa lơ lửng ở bên.

Đây là một thế giới không có thanh âm, không có gió, không có ánh sáng, không có mây trời, không có trọng lực, thậm chí không có thời gian, chỉ thừa lại linh lực dồi dào điên cuồng chuốc vào cơ thể.

Trong hắc ám không bờ không bến ấy, tất cả mọi thứ đều từ từ bị cuốn trôi, ngay cả ký ức trong đầu cũng không ngoại lệ.

Từng sợi lông tóc dính đầy máu chậm rãi dựng ngược lên, thoáng khẽ run rẩy. Giọt máu trôi nổi giữa không trung, giống như từng viên trân châu đỏ hồng.

Lỗ hổng tan biến, kéo theo đó là cả hồng quang chói lòa đằng sau.

Ngoài Nam Thiên môn, phong từ từ nổi lên, cuốn theo cát vụn phất lên mặt đất nhuốm máu.

Tầng mây lăn lộn giữa trời, lại không hình thành vòi rồng như trước, ngay cả thiểm điện vốn nơi đâu cũng có giờ đã biến mất tăm.

Phảng phất toàn bộ thế giới sa vào yên lặng.

Dương Tiễn treo ở nơi xa lặng lẽ nhìn lên, siết chặt Tam Tiêm Lưỡng Nhận đao.

Trên Linh Tiêu bảo điện, đám tiên gia ai nấy đều mở to tròng mắt, muốn từ trong cảnh tượng trước mắt tìm kiếm được điều gì đó dị thường.

Ngọc đế rướn cổ, đỡ lấy long án từ từ đứng dậy, lại cứ duy trì tư thế đó, mãi mà không thấy nhúc nhích.

Trong Nam Thiên môn, đám đạo đồ môn khe khẽ thầm thì, từ từ tụ tập tới lối vào Nam Thiên môn.

Trên sơn đạo hẹp dài. Dương Thiền nhìn về hướng Nam Thiên môn, thẫn thờ ngồi bệt trên đất, ôm mặt mà khóc. Ngọc Đỉnh chân nhân đứng một bên nhíu mày đành chịu, nhìn đệ tử của mình không ngừng nức nở, trầm mặc câm lặng.

Trong thông đạo dưới đất Nam Thiên môn, ngũ phương yết đế ngơ ngác ngửa đầu nhìn lên.

Ánh sáng le lói trên mặt đất thấu qua lỗ hổng chiếu xuống mặt bọn họ. Lại đã không thấy được tầng mây rót thành vòi rồng, không còn nghe tiếng vang đinh tai nhức óc.

- Thất bại rồi ư?

Đám thiên tướng vây quanh bọn họ đối mặt nhìn nhau.

Trong chuồng heo của hộ gia đình nào đó tại Nam Chiêm Bộ Châu, một con lợn con mới sinh ra không lâu nương theo nóc nhà dột nát ngơ ngác nhìn trời, khóe mắt thấp thoáng lệ quang.

Sau lưng nó, một bầy lợn con chính đang chen chúc tranh đoạt núm vú của lợn mẹ, phát ra tiếng rên “hừ hừ”.

Nguyên Thủy Thiên Tôn và Thông Thiên giáo chủ sóng vai đi ra khỏi Di La cung, Thiên Đình vẫn chìm trong bóng đêm tựa như trước kia, cười lên đành chịu.

- Nếu quả thật thiên kiếp khai mở linh trí, ngươi nói xem nó đang nghĩ điều gì?

- Cái này, sợ rằng chỉ có hắn mới biết.

Nguyên Thủy Thiên Tôn chậm rãi nhìn về hướng Đâu Suất Cung.

Trong đại điện, Thiên Đạo thạch khổng lồ chỉ còn lớn bằng nắm tay, vẫn đang trôi nổi ở đó, quá trình sụp đổ có lẽ đã ngừng lại.

Thái Thượng Lão Quân cúi đầu che môi ho ra một búng máu tươi.

- Không sao chứ?

Trấn Nguyên Tử thấp giọng hỏi.

Thật không dễ dàng mới hoãn thần lại được, Lão Quân nhẹ giọng nói:

- Có sao hay không cũng đâu có khác biệt? Giữ lại được nắm xương già, chẳng qua là đợi bị thanh toán thôi.

Thần tình trên mặt đầy vẻ hờ hững.

Linh sơn Đại Lôi Âm tự, cự Phật màu vàng từ từ khép lại hai mắt, lại vẫn ngồi đó không nhúc nhích.

Trong hư không, kinh mạch hầu tử khẽ vỡ ra, một khắc sau, thân thể từ từ nứt nẻ, hóa thành cát bụi phiêu tán.

Ánh sáng rực rỡ đủ màu trên trời cao triệt để tan biến, Tiềm Tâm điện lại sa vào hắc ám.

Trên mệnh bài của hầu tử treo móc trên vách, ba chữ “Tôn Ngộ Không” chậm rãi tiêu tán.

Chính giữa đại điện, Tu Bồ Đề thẫn thờ ngồi đó. Đối diện với bàn cờ trống trơn.

Lửa trên giá nến sớm đã cháy hết, một sợi gió nhẹ từ ngoài song cửa thổi vào, toàn bộ Tà Nguyệt Tam Tinh Động lặng lẽ đến mức chỉ thừa lại tiếng gió rít ào ào.

Từ từ ngẩng đầu lên, hắn thảng thốt đưa mắt nhìn quanh điện đường vắng lặng.

Một đạo chớp rền lướt qua, chiếu sáng khuôn mặt già nua ấy.

Có lẽ thẳng đến lúc này, hắn mới phát hiện, không còn ai thắp đèn giùm mình.

Hồi lâu. Hắn thoáng bật cười, lắc đầu đành chịu. Tay đỡ lấy nền đất, đứng lên từng chút từng chút một, lấy ra đồ châm lửa, cất bước loạng choạng châm sáng từng cây nến trên giá.

Trong thế giới hư vô, thân xác hầu tử đang lơ lửng giữa không gian, mãi mà không thấy nhúc nhích.

Quá khứ từ từ trôi đi mất, từng khuôn mặt xuất hiện trước mắt hắn, rồi bỗng chốc trở nên khô vàng, tùy theo gió vốn không tồn tại mà tiêu tán đi.

Linh lực dồi dào vẫn điên cuồng chuốc vào cơ thể, kinh mạch trên cánh tay căng cứng đến nỗi gồ lên, vết thương lại không có chút dấu hiệu nào là sẽ lành lại.

Trên boong hạm đội đang di chuyển, Dĩ Tố thẫn thờ nhìn lên trời cao đã về lại như trước kia, đầu óc trống rỗng.

Hoa Quả Sơn.

Toàn bộ thiên không lại chìm trong hắc ám, tiếng kêu giết vốn kinh thiên động địa bỗng dưng đột nhiên ách đứt.

Chính Pháp Minh Như Lai nhìn về hướng Nam Thiên môn, mặt thoáng hiện vẻ kinh ngạc, nhất thời đám tăng lữ thủ hạ cũng không biết nên xoay sở thế nào.

Phía đối diện, yêu quân phô thiên cái địa cũng chìm trong yên lặng, chỉ thừa lại tiếng gió vỗ về cánh buồm.

Trống trận đình chỉ, kèn lệnh lắng lại.

Ngơ ngác nhìn về hướng Nam Thiên môn, Đoản Chủy há hốc mồm, cả người như bị rút đi hồn phách, trường kiếm trong tay “cheng” một tiếng rơi rớt xuống đất, khe khẽ lăn động.

- Đây... Đây là thế nào? Ai tới nói cho ta đây là thế nào?

Cửu Đầu Trùng giống như một trận cuồng phong lao vút về kỳ hạm.

Đám yêu tướng lần lượt phản hồi chiến hạm, đại quân bắt đầu từ từ rút lui.

- Có phải... Đại Thánh gia chết rồi?

Có người hỏi, lại không ai trả lời.

Nửa buổi, trong quần yêu chợt truyền ra tiếng nức nở.

Một trận cuồng phong lướt qua, hất buồm lên, cuốn theo tiếng khóc truyền khắp từng chiến hạm. Trải qua bao sinh tử, nam nhi tung hoành cầu sinh trong sắt và máu, giờ ai nấy đều giống như đứa trẻ ngồi bệt trên đất, ngao ngao khóc lớn.

Linh đài chín tử ngơ ngác nhìn nhau, không nói lời nào.

Trong yêu quân có kẻ cất tiếng hát khẽ, dần dần, từng tên yêu quái đều phụ xướng theo. Ngay cả yêu quái trong thành thị nơi xa cũng bước ra khỏi cửa. Nhìn lên trời cao cất tiếng phụ họa.

Thanh âm tựa như vô vàn mũi châm, thấu qua da thịt đâm thẳng vào lục phủ ngũ tạng.

Không ai nghe hiểu bọn họ đang hát cái gì, có lẽ, chính bọn họ cũng nghe không hiểu. Yêu tộc không còn Tề Thiên đại thánh, chỉ như yêu quái ăn lông ở lỗ trong rừng. Không ai hiểu được.

Khắc ấy, là tín ngưỡng của một chủng tộc hóa thành cát bụi.

Cửa lớn Nam Thiên môn ầm vang mở ra.

Thiên binh, xen lẫn với đạo đồ Côn Luân sơn chậm rãi đi ra, ngơ ngác nhìn thiên địa thương mang trước mắt. Một khắc sau, đám người bạo phát ra tiếng hoan hô, vứt hết tất cả mọi thứ có thể vứt lên trời cao.

Thẳng đến lúc này, Ngọc đến trên long ỷ, Lý Tĩnh và Thái Ất chân nhân trong trung tâm pháp trận mới từ từ thở phào một hơi.

Tiếng hoan hô truyền lại. Ngũ phương yết đế trong thông đạo không hẹn mà cùng khép lại hai mắt. Ngồi xếp bằng, hai tay hợp mười.

Dung nhan từ từ khô héo.

Na Tra lau đi mồ hôi lạnh, chỉ vào Kim Đầu yết đế nói

- Bắt lại

- Dạ!

Một đám thiên tướng phi tốc bổ nhào tới ngũ phương yết đế, nhưng nháy mắt đụng vào mới phát hiện bọn họ đều đã tọa hóa, biến thành thây khô.

Tiếng ca cất chứa bi thương văng vẳng bên tai.

Chính Pháp Minh Như Lai hai tay hợp mười, mắt nhắm nghiền.

- Thích Già Ma Ni tôn giả, tiếp theo, nên làm thế nào? Còn mong chỉ rõ.

Hồi lâu, trong đầu mới phù hiện một thanh âm hồi đáp ngắn gọn:

- Y kế hành sự.

Chính Pháp Minh Như Lai lặng lẽ gật đầu.