Đại Bát Hầu

Chương 456: Mạt nhật (1)



Dịch bởi: ThiemThu

Dĩ Tố một cước giẫm lên mép thuyền, lăng không bay lên.

- Ngươi muốn đi đâu?

Đa Mục Quái kêu với theo.

- Bắt đầu từ bây giờ ngươi là thống soái, dẫn hạm đội về lại Hoa Quả Sơn.

Nhìn về hướng Nam Thiên môn, Dĩ Tố ngẩn ngơ nói:

- Ta... Ta muốn đi Nam Thiên môn... Bất kể thế nào, đều phải gặp hắn một lần sau cùng... Cho dù là một cỗ thi thể...

Trên kỳ hạm, Đoản Chủy ôm tai dạo bước tới lui, không ngừng vỗ đánh lên đầu mình.

Quay đầu sang, hắn chứng kiến ai nấy hoặc là mặt mày kinh hoảng, hoặc là lệ ngân chảy dài. Thậm chí có yêu quái đã ngao ngao khóc lớn.

- Các ngươi làm gì thế này?

Hắn kéo lấy Cửu Đầu Trùng đang có phần hoảng loạn, lại chuyển sang đung đưa Hắc Tử đang ngao ngao khóc lớn: \ "Các ngươi làm gì vậy? Không cho hát! Không được hát --!

- Thiên kiếp đột nhiên biến mất... Đại Thánh gia chết rồi...

- Đại Thánh gia không chết!

Đoản Chủy chợt gầm lên.

- Đại Thánh gia chết... Chết rồi...

Lời còn chưa dứt, Đoản Chủy đã vung quyền đánh lên mặt hắn, đấm lật ngã xuống đất.

- Ngươi nói lại lần nữa xem, ngươi nói lại lần nữa xem! Ta nói Đại Thánh gia không chết! Không chết!

Cả người Hắc Tử sấp ở trên boong, ôm đầu khóc rống.

- Điên rồi... Gia hỏa này điên rồi!

Đoản Chủy xoay người, từ giữa eo hộ vệ bên cạnh rút ra một thanh trường kiếm, muốn chém tới Hắc Tử.

Cửu Đầu Trùng ở bên thoáng cả kinh. Vội vàng ôm chặt hắn lại.

- Dừng tay!

- Thả ta ra! Ta muốn giết gia hỏa nhiễu loạn quân tâm này! Đại Thánh gia không chết!

- Ngươi dừng tay cho ta --!

Ngưu Ma Vương bước nhanh chạy tới, đánh rớt kiếm trong tay Đoản Chủy.

Đoản Chủy vẫn cứ giãy dụa muốn nhặt lên, lại bị Cửu Đầu Trùng trở tay ghì cả người xuống, không động đậy được.

- Đại Thánh gia không chết! Không chết! Các ngươi đây là muốn tạo phản! Muốn tạo phản ư?

Đoản Chủy gào lên, nước mắt tràn mi mà ra.

- Ngươi im miệng cho ta --!

Cửu Đầu Trùng chưởng hóa thành đao trùng trùng kích lên lưng hắn.

Cuối cùng Đoản Chủy đình chỉ giãy dụa, sấp ngã xuống sàn, nức nở.

Gió ào ào nổi lên, chiến kỳ Tề Thiên đại thánh, chiến kỳ Hoa Quả Sơn vẫn đón gió phấp phới.

Thời này khắc này, trăm vạn đại quân tụ lại vào nhau, trừ tiếng ca bi tráng nói không ra lời, chỉ thừa lại yên lặng.

Tất cả yêu quái đều rưng rưng nhìn kỳ hạm, mà các đại tướng trên kỳ hạm lại đều nhìn đăm đăm Đoản Chủy nức nở dưới sàn.

Linh đài cửu tử lặng lẽ đứng ở một bên.

Cửu Đầu Trùng lỏng tay ra, từ từ đứng lên.

Ngưu Ma Vương cũng đi tới trước mặt Cửu Đầu Trùng, cau mày nói:

- Giờ làm thế nào?

- Làm thế nào... Ta, ta làm sao biết làm thế nào?

Cửu Đầu Trùng mím môi, nhìn sang Mi Hầu Vương ở một bên.

- Đại Thánh gia chết rồi... Đánh tiếp là thua chắc, chúng ta tán thôi, ai đi đường nấy...

Bằng Ma Vương mở to tròng mắt không ngừng quét quanh lũ yêu, tìm kiếm sự ủng hộ. Đáng tiếc, không ai tán đồng.

- Có thể chạy được ư?

Có kẻ thấp giọng hỏi.

- Chúng ta có trăm vạn đại quân, Hoa Quả Sơn có mấy trăm vạn yêu chúng. Chỉ cần chúng ta tản ra, bọn họ sao đuổi được hết?

Bằng Ma Vương hỏi ngược lại:

- Các ngươi thấy ta nói đúng không? Đúng không? Chỉ cần rời khỏi nơi này, trời đất bao la, bọn họ sao dễ dàng bắt chúng ta như vậy được!

- Đúng!

Sư Đà Vương vội phụ họa theo:

- Chạy không thoát thì chỉ có thể trách bản thân xui xẻo!

Lăng Vân tử ở bên hừ lạnh một tiếng:

- Bọn họ ai cũng không đuổi, chỉ đuổi mấy người các ngươi. Nguyên soái Đoản Chủy, đại tướng quân Cửu Đầu Trùng. Còn có các vị Yêu Vương, các ngươi đoán Thiên Đình sẽ cứ vậy bỏ qua?

Nhìn chằm chằm Bằng Ma Vương, Lăng Vân tử chậm rãi nói:

- Trước kia các ngươi có thể tránh thoát, là bởi Tam Thanh không động thủ. Sau này thì sao?

Nghe vậy, trên mặt Bằng Ma Vương lập tức thoáng hiện vẻ kinh hãi.

- Nói trắng ra, một người vinh trăm người vinh, một người nhục trăm người nhục. Hoa Quả Sơn đều thủ không được. Các ngươi ai cũng đừng hòng sống sót.

Lũ yêu trên boong chợt trầm mặc.

Hồi lâu. Ngưu Ma Vương khom lưng nhấc Đoản Chủy dậy, nhìn quanh hai bên nói:

- Đại Thánh gia còn sống.

Đoản Chủy thoáng sửng sờ, tất cả yêu tướng đều nghi hoặc nhìn Ngưu Ma Vương, nửa buổi, tựa hồ mới hiểu ra.

- Đúng, Đại Thánh gia còn sống.

- Không sai, Đại Thánh gia còn sống! Chúng ta nhất định phải tử thủ đến cùng!

- Không cần phải tiếp tục cuộc sống trốn đông trốn tây. Đại Thánh gia còn sống! Tử thủ Hoa Quả Sơn!

Bọn họ ai nấy đều khẽ chớp lấy đôi mắt đầy lệ quang, lớn tiếng gầm gào.

Tiếng gào thét điên cuồng tấn tốc lan tràn đi, một khắc sau, trống trận nổi lên, kèn lệnh rền vang.

Chém giết lại bắt đầu...

Trong hư không, tay chân, thân xác, thậm chí cả đầu hầu tử đều đã vụn đi, chỉ thừa lại một hạt châu màu đen, thiểm điện vàng nhạt không ngừng lưu động ở mặt ngoài.

Từ từ, cả hạt châu kia cũng tan biến. Cái thế giới này lại trở về với sự hắc ám. Không có vật gì.

- Nhanh! Sai người thám tra tình hình tại Hoa Quả Sơn!

- Bệ hạ, hình như Linh sơn chính đang vây công Hoa Quả Sơn...

- Vậy do thám xem chiến huống thế nào!

Ngọc đế hơi do dự một chút, lại nói:

- Còn nữa còn nữa! Nhanh nhanh đi lên tầng trời thứ ba tư và ba lăm, hỏi thăm thương thế của Nhị Thanh... Xem bọn họ còn có thể trợ tiễu Hoa Quả Sơn không. Còn nữa, hỏi thăm cả Trấn Nguyên tử ở tầng trời thứ ba mươi ba!

- Dạ.

Lại một tên khanh gia vội vàng chạy ra khỏi Linh Tiêu bảo điện, Ngọc đế chuyển sang nói với khanh gia khác:

- Nhanh tới Nam Thiên môn, để Lý Tĩnh lập tức qua đây gặp trẫm. Từ đã, dặn hắn thống kê xem Thiên Đình còn thừa lại bao nhiêu binh mã! Yêu hầu vừa bị trừ. Đây chính là thời cơ tốt để đại phá Hoa Quả Sơn!

- Dạ.

Hất bút lên, Ngọc đế tự tay viết xuống một phần thánh chỉ giao cho khanh gia:

- Đưa thánh chỉ này đến Quán Giang khẩu, ghì lệnh Dương Tiễn lập tức tiến hướng Hoa Quả Sơn tham chiến, nếu lấy bất kỳ lý do nào để đùn đẩy, xong trận này tất xử tội là dư đảng yêu hầu!

- Dạ!

- Thông tri tứ hải Long Vương, để bọn họ lập tức triệu tập thuộc cấp Long cung tiến hướng Hoa Quả Sơn...

- Bệ hạ, chư vị Long Vương vì chuyện của Tây Hải Tam thái tử mà đang đợi ở Ngự thư phòng.

- Chuyện Tây Hải Tam thái tử tạm thời gác lại, để bọn họ lập tức thống binh tiến hướng Hoa Quả Sơn!

- Dạ.

- Thông tri phủ khố, lấy ra tất cả vậ tư quân dụng! Lập tức!

Từng đạo thánh chỉ vung vẩy mà ra, toàn bộ Thiên Đình lập tức bận đến quay vòng, sĩ khí dâng cao.

Ngoài Nam Thiên môn, thiên binh thiên tướng, đạo đồ chen chúc mà ra, tự do hít thở lấy không khí phàm trần, hoan hô như vừa sống sót sau đại kiếp.

Trong đám đông, Lý Tĩnh và Thái Ất chân nhân nhìn nhau không nói, chỉ khẽ cười nhạt.

Na Tra dẫn theo chúng tướng bắt đầu chỉ huy nhân mã quét dọn chiến trường.

Tất cả mọi người đều muốn lao ra ngoài Nam Thiên môn nhì một cái. Trong cảnh rối loạn, mặt đất trống trải tấn tốc bị đám người lấp đầy, trừ một nơi.

Ngay vị trí chính giữa trước mặt Nam Thiên môn, trên mặt đất rạn nứt, thanh Kim Cô bổng dính đầy máu tươi Thiên Quân vẫn đứng ở trong gió, im lìm.

Chúng nhân không ai đề cập, tất cả đều tránh vòng đi qua, giống như cố ý lơ là sự tồn tại của nó.

Đúng lúc này, một thanh âm quen thuộc, lại khiến người sởn cả tóc gáy chợt vang lên trong đầu tất cả mọi người ở đây...

- Khách khách khách... Ha ha ha ha...

Thoáng chất, toàn bộ tiếng cười vui đều ngưng lại, động tác của chúng nhân đột nhiên cứng đờ. Một cổ hàn khí trực thấu đáy lòng.