Đại Bát Hầu

Chương 458: Thực hiện lời hứa



Dịch bởi: ThiemThu

Chỉ sát na, phảng phất nhận được thông cáo tử vong, ngoài Nam Thiên môn chợt vang lên một tràng tiếng kêu rít kinh thiên động địa.

Vô số đạo đồ, thậm chí là cả thiên binh thiên tướng, đều như phát điên chen vào trong Nam Thiên môn. Lúc bọn họ phát hiện khó lòng chen vào được, một bộ phận lập tức đằng không mà lên, chạy hướng phàm trần. Nhưng không một ngoại lệ, tất cả đều bị một cỗ sức mạnh vô hình kéo ngược trở về.

Hầu tử ngước đầu nhìn Lý Tĩnh, lộ ra ý cười hài hước, nói:

- Đã bảo phải mở cửa cho ta, nếu không, tất chết. Các ngươi cứ không chịu tin, giờ thì hay rồi, tự gây nghiệt không thể sống, ta cũng cứu không được các ngươi.

- Ngươi!

Lý Tĩnh cắn răng, thần sắc hoảng hốt nhìn quét chung quanh, vung tay lên cao giọng quát:

- Mọi người nghe ta nói! Nếu đã trốn không thoát, không bằng đồng tâm hiệp lực...

Lời còn chưa dứt, đầu trên cổ hai tên thiên tướng đứng cạnh Lý Tĩnh đã nổ tung.

Tùy theo hai thân xác mặc khải giáp ầm vang đổ xuống đất, chúng nhân kinh hãi mở to tròng mắt, ngay cả Lý Tĩnh và Thái Ất chân nhân cũng không ngoại lệ.

Tiếng huyên náo ngoài Nam Thiên môn im bặt mà dừng, tất cả mọi người ngơ ngác nhìn lại.

- Đồng tâm hiệp lực làm cái gì?

Hầu tử lười nhác chống tay lên Kim Cô bổng, lè lưỡi liếm răng nanh.

Từ đầu đến cuối, không thấy hắn có động tác nào.

Nhíu mày, hắn nhẹ giọng nói:

- Lý thiên vương, ngươi nghĩ ta không cách nào lập tức giết sạch các ngươi? Ta chỉ là... Không muốn để các ngươi chết quá thống khoái mà thôi. Muốn chết? Không dễ vậy đâu, phải chơi từ từ. Ta muốn các ngươi hưởng thụ thật sâu, rằng cái cảm giác sợ hãi nó như thế nào.

Nói xong, hắn từ từ cười lên, ôm bụng cười lớn. Cười điên cuồng.

Trong đám đông, một tên đạo đồ đột nhiên há mồm thét ta, khắc sau, ngay dưới mắt chúng nhân, cả người hắn nổ thành một đống máu thịt mơ hồ.

Lập tức, hàn khí xông thẳng đáy lòng.

Sắc mặt Lý Tĩnh ẩn ẩn phát tím. Thái Ất chân nhân nhếch môi cười khổ, đám thiên binh thiên tướng run lên lẩy bẩy, đạo đồ kêu khóc khàn cả giọng.

Không đường để đi, không đường để trốn, trước mắt bọn họ, chỉ có Nam Thiên môn, trong khi rất nhanh hắn cũng sẽ bước qua Nam Thiên môn. Tới đằng sau cánh cửa kia diễn một trường kịch hay bắt ba ba trong hũ.

Trong tiếng cuồng tiếu, tiếng la khóc, đạo đồ, thiên binh, thậm chí cả thiên tướng, từng người từng người một nổ thành huyết vụ phiêu tán.

Trong Linh Tiêu bảo điện, Ngọc đế thẩn thờ ngồi trên long ỷ, sắc mặt trắng bệch, nửa ngày không nói được câu nào.

Chúng tiên dưới bậc hềm cũng đều ngơ ngác.

- Đây... Đây là thuật pháp gì?

- Đây không phải thuật pháp, đây là... Khống chế linh lực đơn thuần...

- Chẳng lẽ là tu vị Thiên Đạo?

Không ai trả lời. Bởi vì trong lòng mỗi người đều đã có đáp án.

Thời này khắc này, ngay cả Thái Bạch Kim Tinh một mực bình thản cũng không khỏi có phần hoảng loạn.

Giữa lúc trầm mặc, có người thấp giọng hỏi:

- Nếu đã là tu vị Thiên Đạo, vậy mời tây phương Phật tổ liệu còn hữu dụng không?

Chỉ bằng cái vấn đề giản đơn ấy, nháy mắt đã đẩy tâm tình vốn đã chìm sâu của chúng tiên xuống tận đáy cốc.

Trong Đâu Suất Cung, Trấn Nguyên Tử lặng lẽ nhìn đăm đăm Thái Thượng Lão Quân.

Thoáng ngẩng đầu lên, Thái Thượng Lão Quân vuốt râu dài thán nói:

- Đây hẳn là... Thiên Đạo “Vô Cực”.

- “Vô Cực”? Là loại tu vị Thiên Đạo như thế nào?

Lão Quân bật cười một tiếng, vẻ mặt phiền muộn nói:

- Tu vị thiên Đạo thế nào không quan trọng, quan trọng là, kẻ tu thành Thiên Đạo, bất tử bất diệt, trừ phi phá Đạo tâm, bằng không bất kể thế nào cũng đều không khả năng bị đánh bại. Nếu lão phu vẫn còn “Vô Vi”, muốn phá, ngược lại không khó. Chỉ đáng tiếc... Ha ha ha ha.

Giữa tràng cười nhè nhẹ ấy, Lão Quân chậm rãi lắc đầu, Trấn Nguyên Tử lại vẫn mặt không biểu tình ngồi đó, mãi mà không thấy nhúc nhích.

Rất nhiều kinh hách, cho tới bây giờ, hết thảy đến trong mắt hắn chỉ còn lại sự hờ hững.

Có điều, nằm mộng cũng không ngờ được, thân làm đại năng tam giới như hắn, cũng sẽ có ngày bị sung làm “thịt cá”.

Không chỉ hắn, thời này khắc này, trong tam giới, có ai mà không phải là “thịt cá” cho yêu hầu?

Đây là một màn vô cùng điên cuồng, bất cứ ai có nằm mơ cũng không tưởng tượng ra được, nhưng nó xác thực đã xảy ra.

Một con yêu hầu vốn nên không có cả một tấm ngói che đầu trong tam giới, lại bởi đám đại năng tính toán lẫn nhau, mà bất tri bất giác đi tới bước này, bức khiến tam giới cùng đường hết lối...

Thời này khắc này, trừ lặng lẽ giương mắt mà nhìn, hắn còn biết làm sao?

Trong Đại Lôi Âm tự, cự Phật màu vàng thoáng nhíu mày, vươn tay phải ra ngắt chỉ tính toán, đôi mắt từ từ híp thành một khe nhỏ.

Biên cảnh Hoa Quả Sơn, Chính Pháp Minh Như Lai giấu mình trong dãy núi không khỏi nghi ngờ nhìn về hướng Nam Thiên môn.

Chân trời mây trôi bình đạm, hết thảy như thường, nhưng rõ ràng hắn cứ có cảm giác là lạ.

- Tôn giả, giờ chúng ta nên làm thế nào?

Một tên tăng lữ thấp giọng hỏi.

- Toàn lực ứng phó, đánh xuống Hoa Quả Sơn.

Chính Pháp Minh Như Lai cũng không quay đầu, hờ hững đáp.

Cách nơi này chưa đến một dặm, trong hạp cốc, một pháp trận chính đang sáng lên lấp lánh, tăng lữ thành quần từ trong pháp trận bò ra, tấn tốc đằng không gia nhập chiến trường như cối xay thịt cách đó mười dặm.

Trong máu thịt bay ngang, chúng yêu không ngừng gầm gào xông đâm, đám tăng lữ mặt không biểu tình nghênh chiến, song phương đâm sầm vào nhau.

Dưới sức xung kích điên cuồng của quần yêu, chiến tuyến nhanh chóng lệch dời ra ngoại vi Hoa Quả Sơn, thẳng đến giải đấp cạnh bên hạp cốc.

Nhưng mà, nhất cổ tác khí, tái nhi suy, tam nhi kiệt. Rất nhanh, bọn họ không thể đẩy thêm được nữa.

- Chuyện gì thế này? Sao chạy đâu ra nhiều tăng lữ vậy?

- Những...kẻ này... Chẳng phải tới từ Linh sơn?

- Đánh rắm! Linh sơn mới bao lớn? Từ vừa nãy đến bây giờ, chúng ta đã giết bao nhiêu?

- Ít nhất phải giết hai mươi vạn.

Tay cầm phất trần của Thanh Phong tử khẽ lướt qua bên cạnh Đoản Chủy, ánh mắt nhìn chằm chằm khe hở tại dãy núi nơi xa.

- Đại sư huynh, sao vậy?

Thanh Vân tử vội vàng đuổi theo.

- Có người quen cũ ở kia.

- Người quen cũ?

Thanh Vân tử cả kinh, vội hỏi:

- Ai?

- Không biết.

Thanh Phong tử thoáng cười nhạt, nói:

- Chẳng qua, động tác Phật môn lớn như thế, có là ai xuất hiện ở chỗ này cũng đều không lạ.

Nhìn lướt qua tăng lữ bay đầy trời cùng máu thịt khắp đất nơi xa. Thanh Phong tử nhẹ giọng nói:

- Tiếp tục thế này không phải cách hay, tất phải một lần đánh vỡ bọn chúng mới được.

Thanh Vân tử từ từ quay đầu sang liếc Thanh Phong tử một cái.

Rung rung phất trần, Thanh Phong tử nhàn nhạt nói:

- Để yêu chúng lùi ra sau, miễn phải ngộ thương.

Thoáng chốc, yêu quân bắt đầu rút lui. Không đợi đám tăng lữ kịp phản ứng xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Chỉ thấy một đạo bạch quang lộng lẫy xạ tới trước mắt, khẽ quét mà qua.

Chỉ nháy mắt, sáu tên tăng lữ bị lăng không kích trúng, hóa làm sương khói trực tiếp bốc hơi, thi cốt vô tồn.

Đám tăng lữ đuổi gấp mà đến bị chấn trú, ngay cả Chính Pháp Minh Như Lai cũng không khỏi súc mày.

Thẳng đến lúc này, bọn họ mới phát hiện trong quần yêu, Linh đài chín tử đã án lấy phương vị bát quái triển khai trận hình. Dưới sự khống chế của Thanh Phong tử, vô số linh lực giống như hạt bụi nhảy động tới lui quanh mình bọn họ, hình thành từng đạo phù triện phức tạp.

Ngay sau đó, tùy theo Thanh Phong tử chỉ tới, liên tục có mười đạo bạch quang phóng ra, trên trăm tăng lữ hóa thành tro bụi. Trước mặt bạch quang, chút thuật pháp phòng ngự của đám tăng lữ không có lấy nửa điểm tác dụng.

Trong quần yêu tức thì vang lên tiếng hoan hô kinh thiên động địa.

- Là Cửu Thần đại trận. Tôn giả, chúng ta...

Lời còn chưa dứt, Chính Pháp Minh Như Lai đã đưa tay ngăn lại. Mắt nhìn đăm đăm Linh đài cửu tử ở nơi xa, nhàn nhạt nói:

- Không việc gì, nhìn là được rồi.

Tăng lữ kia không nói gì thêm.

Dưới xạ kích liên tiếp không ngừng, đám tăng lữ cắn răng liều mình xông đâm. Chỉ đáng tiếc tay Thanh Phong tử càng xạ càng nhanh, đến sau nhìn qua như là một cột sáng.

Chín người, trừ Thanh Phong tử và U Tuyền tử có tu vị khá cao ra, còn lại đều gắt gao cắn răng, mồ hôi như mưa.

Vì duy trì chiến trận này, linh lực chính đang tiêu hao với tốc độ cực nhanh.

Cự ly một dặm ngắn ngủi, vài vạn tăng lữ kết trận xung kích. Đến cuối cùng, không mấy ai có thể bước vào cự ly trăm trượng. Mà cho dù có thể tiếp cận đến trước Cửu Thần đại trận, mấy kẻ kia còn phải đối mặt với chiến tướng Yêu tộc hộ vệ bốn phía.

Chứng kiến cảnh này, yêu quái tại trường đều nhìn mà sửng sờ.

- Nếu đổi thành chúng ta, có thể vượt qua được không?

Đoản Chủy thấp giọng hỏi.

Cửu Đầu Trùng nghĩ nửa ngày, quay đầu nhìn lão cữu sắc mặt ngưng trọng và Thanh Phong tử vẻ mặt hờ hững trong pháp trận một cái, nhẹ giọng nói:

- Nếu là chín người như Thanh Phong thượng nhân. Chúng ta nhất tề ào tới cũng chỉ có nước bị thịt. Còn nếu là tổ hợp khác... Không khó ứng phó.

Ngay khi đang nói chuyện, hai người đột nhiên phát hiện toàn bộ chiến trận đang từ từ chuyển động, từng luồng linh lực phiêu tán mà ra từ trong người Đan Đồng tử và Lăng Vân tử, nhập vào thể nội lão cửu. Nháy mắt, sắc mặt lão cửu tựa hồ hoà hoãn rất nhiều.

Mặt Cửu Đầu Trùng thoáng đỏ lên, ho khan hai tiếng thán nói:

- Quả nhiên là nhập thất đệ tử của Tu Bồ Đề tổ sư, cư nhiên còn có bí thuật xài chung linh lực...

Đoản Chủy im lặng.

Tùy theo đại quân Yêu tộc hộ vệ Cửu Thần đại trận thôi tiến, thế cục có lẽ đã rõ ràng ngay trước mắt.

Vô số tăng lữ từ trong hạp cốc đằng không mà lên, gia nhập chiến cuộc, nhưng càng nhiều tăng lữ chính đang hóa thành tro bụi dưới oanh kích của Cửu Thần đại trận. Trong nháy mắt, dưới sức tuyên tiết điên cuồng của linh lực, toàn bộ quân đoàn tăng lữ đã vỡ không thành quân.

Rất nhanh, tựa hồ đã là nỏ mạnh hết đà, trong hạp cốc không thấy có tăng lữ đằng không mà lên. Số tăng lữ sót lại vẫn đang cố gắng giãy dụa, dù đặt ở cục diện toàn không thắng tính này, bọn họ vẫn kết trận phát động xung phong về phía yêu quân, song cuối cùng không ai có thể xông tới trận tiền yêu quân được nữa.

Lúc tên tăng lữ hóa thành tro bụi, toàn bộ thế giới đột nhiên an tĩnh, tất cả yêu quái lẳng lặng nhìn đăm đăm hạp cốc phía tiền phương.

Nửa ngày, mãi không thấy có tăng lữ nào đi ra.

- Chúng ta... Thắng ư?

- Ta thắng! Thắng!

Sau khoảng khắc trầm mặc ngắn ngủi, trong yêu quân bạo phát ra tiếng hoan hô kinh thiên động địa, tất cả yêu quái đều khua múa vũ khí kêu gào.

Đoản Chủy tay cầm trường cung đi tới trước mắt Thanh Phong tử, khom người chắp tay nói:

- Cảm tạ chư vị thượng nhân ra tay tương trợ. Nếu không có chư vị, Hoa Quả Sơn quả quyết không cách nào đánh bại tăng lữ Linh sơn như thế. Đại ân đại đức, không biết lấy gì báo đáp.

Cửu Thần đại trận được giải trừ.

Lão cửu kiệt sức rơi rụng, được Đan Đồng tử giơ tay đỡ lấy.

- Ta... Ta muốn lập tức thành thân với Vân Ny...

- Với bộ dạng này của ngươi còn có thể động phòng ư?

Nghe vậy, mặt lão cửu đỏ lên, chúng nhân Tà Nguyệt Tam Tinh động sớm đã mệt nhọc vô cùng, lại đều cười ồ.

- Hôn lễ này, nhất định phải làm, nhất định phải làm lớn! Coi như là chút lễ mọn Hoa Quả Sơn dâng lên chư vị thượng nhân!

Đoản Chủy đưa tay kêu nói. Chúng tướng ở bốn phía dồn dập phụ họa.

Đúng lúc này, mấy tên yêu tướng vẫn đang bay trên cao đột nhiên chỉ về hướng tây kêu rít lên:

- Không hay! Còn có! Còn có --!

Chúng nhân cả kinh, vội vàng quay đầu nhìn lại.

Ở hướng kia, bọn họ chứng kiến kim mang rực rỡ đầy trời. Đó là tăng lữ đếm không xuể chính đang bay tới nơi này, từng khuôn mặt, đều là vẻ hờ hững không chút biểu tình như vừa nãy.