Đại Bát Hầu

Chương 457: Mạt nhật (2)



Dịch bởi: ThiemThu

Trên biên cảnh Hoa Quả Sơn, vô số yêu quái gào thét xông hướng trận địch, ngay cả Đoản Chủy vốn nên chỉ huy ở đằng sau cũng xách lên trường cung xông ra ngoài.

Trong tiếng trống trận và kèn lệnh vang trời, tất cả chiến hạm, vô luận lớn nhỏ đều từ từ thôi tiến.

Trận chiến này có thể thắng hay không, không ai biết. Nhưng bọn họ đều rất rõ ràng, Hoa Quả Sơn, đã không còn đường lui. Thời này khắc này, trong lòng bọn họ có lẽ là phẫn nộ, có lẽ là tuyệt vọng... Thậm chí có lẽ, chẳng có gì cả. Điều bọn họ cần làm, muốn làm, gần gần chỉ là chiến đấu như một con yêu quái.

Tùy theo một tiếng hạ lệnh của Chính Pháp Minh Như Lai, vô số tăng lữ đằng không mà lên, ứng chiến.

Song phương đâm sầm vào nhau, nhất thời, máu thịt ngổn ngang.

Cảnh tượng kia khiến mấy người trước kia chưa từng có trải nghiệm chiến trường trong Linh đài chín tử hơi ngớ.

Cửu Đầu Trùng lăng không bay lên, quay đầu nhìn về hướng Tề Thiên cung. Trước cửa cung, Vạn Thánh công chúa chính đang rướn cổ trông về phía này.

Thoáng nhìn, hai mắt hắn đã đỏ bừng, cắn răng, lần nữa hóa thành cự thú, điên cuồng phun vãi hỏa diễm tứ tung.

Đại Giác giơ lên chiến phủ tả xung hữu đột trong máu thịt ngổn ngang, gầm gào.

Ngưu Ma Vương kéo lấy Hỗn Thiết côn, hóa ra bản tướng xông đâm về phía trận địch.

Mi Hầu Vương giống như một đạo thiểm điện nhảy động liên hồi.

Bằng Ma Vương rít lên, khua múa trường kích, trong mắt bày đầy tơ máu.

Sư Đà Vương cuồng hống xé nát một tên tăng lữ.

Hắc Tử khua múa song đao tới lui giữa trận tiền.

Máu tươi, tứ chi đứt gãy vung vẫy xuống mặt đất, giống như một trường mưa to tầm tã.

Toàn bộ chiến trường giống như một chiếc cối xay thịt điên cuồng lăn động. Xé tan mọi thứ thành vụn phấn, dần dần, sóng triều khải giáp màu đen lấn át sóng triều da thịt màu vàng.

Chứng kiến trường cảnh điên cuồng trước mắt, Chính Pháp Minh Như Lai không khỏi ngơ ngác, hai tay hợp mười siết chặt lại.

Đây chỉ là một quần thể đáng khinh. Chúng không tính người tốt, thậm chí còn không phải là người, bọn họ không biết đoàn kết, nhưng lúc thiên địa bức bọn họ tới tuyệt lộ, bọn họ cũng có thể gắt gao dựa sát vào nhau, phát ra lực lượng, khiến thiên địa vì đó mà biến sắc.

- Giết đám lừa ngốc này. Tử thủ Hoa Quả Sơn chờ đợi Đại Thánh gia trở về --!

Đoản Chủy tay cầm trường cung bay lên cao kêu gào.

- Dạ --!

Một khắc này. Phảng phất nguyên cả thiên địa đều ứng tiếng.

Thanh Phong tử quét mắt nhìn chúng sư đệ, cau mày nói:

- Nếu đã tới, thì cùng lên thôi.

- Được!

- Đánh xong trận chiến này, ta muốn lập tức thành thân cùng Vân Ny!

- Ý tưởng này không tồi, dù sao chúng ta đã bị trục xuất sư môn, lão đầu tử cũng quản không nổi nữa.

- Đây chắc là lần đầu tiên chín người chúng ta cùng lúc đánh nhau?

- Chắc vậy, lần đầu tiên, nhất định phải thắng.

Đan Đồng tử cười lên ha ha.

Chín người dồn dập rút ra pháp khí, một khắc sau, toàn bộ Linh đài chín tử đằng không mà lên, gia nhập chiến trường.

Ngoài Nam Thiên môn, một trận gió nhẹ thổi qua, hất lên cát bụi.

Tiếng cười khủng bố kia vẫn đang văng vẳng trong đầu chúng nhân, trong khi bốn phía lại lặng ngắt như tờ.

Kim Cô bổng cao cút đứng sừng sững ở chính giữa lối đi, tất cả đạo đồ, tất cả tướng sĩ Thiên Quân đều nín thở, mở to tròng mắt, kinh hoảng lùi ra sau.

Trong Đại Lôi Âm tự, cự Phật màu vàng thoáng mở mắt, từ từ híp thành một khe nhỏ.

Ngoài Di La cung, Nhị Thanh lặng lẽ nhìn nhau, ngắt chỉ tính toán, lại không sao tính ra được.

Trên Linh Tiêu bảo điện, đám tiên gia ai nấy đều rụt rụt cổ, sắc mặt ẩn ẩn có phần phát tím.

- Thế này mà còn không chết... Nhất định... Nhất định là lầm lẫn chỗ nào thôi!

Ngọc đế một tay lật tung long án, chỉ vào khanh gia quát nói:

- Truyền ý chỉ của trẫm. Để Lý Tĩnh lập tức tra rõ tình hình! Lập tức! Lập tức!

- Dạ, dạ!

Khanh gia kia sợ đến cả lăn lẫn bò chạy khỏi Linh Tiêu bảo điện.

Đâu Suất Cung, Thái Thượng Lão Quân ngước đầu, vẻ mặt kinh ngạc.

Hồi lâu, hắn từ từ bật cười, cười đến thở không ra hơi, tay đập mạnh xuống đất liên hồi.

Trấn Nguyên Tử ở một bên thấp giọng hỏi:

- Sao vậy?

- Hắn có hai trái tim, hai linh hồn... Ha ha ha ha... Muốn dung hợp, lại không dung hợp hoàn toàn, là hai linh hồn cộng sinh trong một thể xác! Khái khái... Ha ha ha ha... Chết rồi một đứa, vẫn còn một đứa. Thiên kiếp chỉ lấy được một... Ha ha ha ha!

Trấn Nguyên Tử sửng sờ.

Thái Thượng Lão Quân sấp trên mặt đất, che miệng, ho ra máu, nhưng vẫn cứ cười:

- Ai cũng đều phản đối lão phu chưởng khống Thiên Đạo thạch, kết quả lại thành ra thế này... Buồn cười, buồn cười... Đây có phải điều các ngươi muốn không? Ha ha ha ha!

- Đều tưởng ta chết chắc rồi đúng không?

Thanh âm quen thuộc chợt vang lên trong đầu tất cả mọi người, ai nấy đều không rét mà run.

Khắc sau, một đạo thiểm điện cự đại cắt vỡ trời đêm đánh xuống Kim Cô bổng. Trong tiếng nổ vang, mặt đất bốn phía rung động như gợn sóng, hất lên cát bụi đầy trời.

- Chạy mau --! Yêu hầu còn sống!

Nhất thời, chúng đạo đồ ồ lên, tiếng kêu rít vang không ngừng.

Trong cát bụi, vô số đạo đồ tranh nhau chạy trốn, chen chúc tuôn tới Nam Thiên môn, giẫm đạp lên nhau.

Đội hình Thiên Quân vốn tương đối chỉnh tề chỉ chớp mắt liền tản ra, mặc cho thiên tướng gầm gào thế nào cũng đều không ổn định được cục diện.

Trong dòng người xô đẩy, Lý Tĩnh và Thái Ất chân nhân vẫn lẳng lặng đứng đó, thẫn thờ nhìn về hướng Kim Cô bổng.

Vô số đạo đồ chạy qua sát vai hai người.

Cát bụi tán đi, bọn họ chứng kiến một điểm đen lớn bằng nắm tay trôi nổi trước mặt Kim Cô bổng, phóng xạ ra từng luồng tia lửa điện “tí tách”.

- Cái gì thế này?

- Không biết.

Thái Ất chân nhân nhìn chằm chằm điểm đen kia, thì thào nói:

- Tựa hồ... Hơi giống hố đen thiên kiếp.

Thời này khắc này, ngoài Nam Thiên môn sớm đã thành một mảnh hỗn loạn, không có ai quan tâm xem đến cùng điểm đen kia là vật gì.

Trong cảnh hỗn loạn, Lý Tĩnh và điểm đen cách không nhìn nhau, nuốt khô một ngụm nước bọt, buông tay đang dìu đỡ Thái Ất chân nhân ra, sờ sờ Linh Lung Bảo Tháp trong lòng, muốn tiến về phía trước, nhưng bị Thái Ất chân nhân kéo lại.

- Chờ một chút, nhìn rõ ràng cái đã.

Lý Tĩnh lặng lẽ gật đầu.

Xa xa. Bọn họ nhìn thấy một hạt châu màu đen bay ra từ trong lỗ hổng kia, ngay sau đó, lỗ hổng liền biến mất không tung tích.

Thái Ất chân nhân sửng sờ.

- Đó là thứ gì?

Lý Tĩnh vội vàng hỏi.

- Đó là... Đó là...

Chỉ vào hạt châu đen, Thái Ất chân nhân há hốc mồm, nửa buổi không nói được ra lời.

- Không phải là ta sao?

Một thanh âm đột nhiên vang lên trong đầu hai người.

Vô số xúc tu bằng da thịt tấn tốc hình thành trên bề mặt hạt châu đen. Đan dệt vào nhau giống như đan áo, một tấm da mặt khỉ nhanh chóng thành hình, cười gằn với bọn họ.

Đôi mắt kia đã khôi phục trạng thái bình thường lúc trước.

- Đúng thật... Đúng thật còn sống...

Ngọc đế thảng thốt nhấp nháy mắt, ngồi bệt trên long ỷ.

Đám tiên gia trong điện kinh hoảng nhìn quanh.

- Dược hiệu đã hết... Tu thành tu vi Thiên Đạo?

- Không biết...

Nhị Thanh nhìn nhau một cái, cười cười đành chịu, xoay người đi xuống Đâu Suất Cung.

Chuyện tới nước này, bọn họ cũng đã không còn năng lực. Chỉ có thể nói, ngay từ đầu hai người đã chọn sai đối tượng đánh cờ.

Trong Đâu Suất Cung. Lão Quân cười hừ một tiếng:

- Hay lắm, làm không sai... Hai cái linh hồn... Ha ha ha ha, để cho bọn họ biết, thế giới không có lão phu, là thế giới như nào. Ha ha ha ha!

Trong tiếng kêu rít vang lên không ngừng, đám đạo đồ giẫm đạp lên nhau tuôn về hướng Nam Thiên môn, thậm chí máu tươi chảy thành dòng trên mặt đất.

Na Tra chống lấy Hỏa Tiêm Thương ngơ ngác mà nhìn. Một khắc sau, hắn xách lên Hỏa Tiêm Thương, giá Phong Hỏa Luân đâm tới hầu tử.

- Nhanh --! Không thể để hắn khôi phục lại!

- Dừng tay --! Đừng tới đó!

Lý Tĩnh vươn tay muốn ngăn, đáng tiếc sớm đã không kịp.

Bốn sợi xúc tu tấn tốc quấn vào nhau, tay trái hầu tử liền đã thành hình.

Chỉ thấy hắn lăng không né tránh, chuẩn xác bóp lấy yết hầu Na Tra.

Thẳng đến lúc này, những thiên tướng khác vẫn còn chưa kịp phản ứng.

- Ta sẽ không giết ngươi.

Hầu tử nhìn Na Tra đang run lên lẩy bẩy, thở ra một hơi sương mù nhàn nhạt, nhẹ giọng nói:

- Chẳng qua, những người khác thì chưa chắc.

Hai ngón hơi hơi dùng sức. Na Tra khẽ run lên, không dám nhúc nhích.

Ngay khi đang nói chuyện. Thân thể hầu tử cũng đã đan dệt hoàn thành.

Tình cảnh này, ngay cả Dương Tiễn ở nơi xa cũng phải hít sâu một hơi khí lạnh:

- Đây rốt cục là gì? Bất tử chi thân?

Đạo đồ ở bốn phía vẫn đang chạy trốn trong hoảng loạn, thiên binh thiên tướng nắm lấy binh khí từng bước lùi ra sau.

Ngay trước mắt chúng tướng, hai chân trần trùng trục giẫm lên mặt đất rạn nứt, tay phải duỗi dài, đuôi từ từ vểnh lên. Từng sợi lông tơ đón gió dựng đứng, linh lực cường đại giống như thực chất lượn lờ bốn phía quanh mình hắn.

- Trấn Nguyên Tử, Nguyên Thủy Thiên Tôn, Thông Thiên giáo chủ đều đã chiến bại... Còn có ai? Còn có ai có thể chế phục yêu hầu?

Ngọc đế ôm đầu gầm gào.

- Bệ hạ... Sợ rằng, chỉ có Lão Quân.

- Lão Quân?

Ngọc đế cười hừ một tiếng, khiến đám tiên gia không khỏi nghi hoặc.

- Trừ Lão Quân ở ra... Còn có ai? Chẳng lẽ phải tìm tới Tu Bồ Đề tổ sư? Hắn có được không?

- Bệ hạ, còn có tây phương Thích Già Ma Ni tôn giả.

Một tên tiên gia thấp giọng nói.

- Phật tổ?

Chúng tiên cả kinh, đối mặt nhìn nhau.

Vô số đạo đồ chen chúc trong lối vào Nam Thiên môn, mấy tên thiên binh cuống cuồng đóng cửa, lại bất kể thế nào cũng không đóng lại được.

Thời này khắc này, cục diện đã hoàn toàn thất khống.

- Ngươi đoán, là các ngươi đóng cửa nhanh hơn, hay tốc độ của ta nhanh hơn?

Hầu tử mỉm cười nhìn Lý Tĩnh, một tay kéo lấy Hỏa Tiêm Thương, một tay bóp chặt yết hầu Na Tra, giơ lên trước mặt, đầu gối giơ lên, thủ đao nện xuống vai.

Na Tra chợt trợn tròn mắt, miệng há há, nước bọt nhỏ giọt.

Giãy thoát khỏi tay hầu tử, hắn gian nan bước đi hai bước, ngay sau đó, hai mắt tối sầm, Hỏa Tiêm Thương rơi rớt xuống đất, cả người từ từ đổ gục.

Nhìn Na Tra đã triệt để mất đi ý thức, chúng tướng cả kinh bất giác giật lùi một bước.

Chiến tướng có số của Thiên Đình, ở trước mặt yêu hầu này, lại hệt như phàm nhân không chịu nổi một kích?

Lý Tĩnh cắn răng, cơ mặt co giật liên hồi.

Thái Ất chân nhân sít sao kéo lấy tay Lý Tĩnh không cho hắn bước lên.

- Ta nói qua, các ngươi mở cửa, ta không giết. Không mở, một khi để ta tiến vào, tất cả đều phải chết.

Hầu tử bẻ bẻ cổ phát ra tiếng vang rạc rạc. Một tay vươn tới, lập tức, Kim Cô bổng giống như có linh tính đằng không mà lên, lăng không bay múa một trấn, chuẩn xác rơi vào trong lòng bàn tay.

Xoay côn một vòng, hắn nhìn quanh chúng tướng, từ từ nhe ra răng nanh, nhẹ giọng cười nói:

- Bây giờ, là lúc để thực hiện lời hứa.