Đại Bát Hầu

Chương 460:



Dịch bởi: ThiemThu

Huyết vụ như thủy triều cuộn trào qua lối vào Nam Thiên môn, xen lẫn cùng sương mù mờ ảo trên trời, nháy mắt hóa thành một mảnh hải dương đỏ hồng.

Trong huyết sắc, một thân ảnh lông lá yên ắng hiện ra, tay chống Kim Cô bổng đứng trong sương mù, ngẩng đầu nhìn lên.

Gió nhẹ lướt qua bên tai, rung động lông tóc.

Dưới bóng đêm, xuất hiện trước mắt hắn là Nguyệt Thụ khổng lồ, mây khói phiêu miểu, vô số phiến lục địa lơ lửng giữa trời, cảnh sắc như vẽ, còn cả... Tiếng kêu rít khàn cả giọng, đạo đồ bay tứ tán rợp đầy trời, tiên gia và thiên binh đứng ở bốn phía tay nắm vũ khí, vẻ mặt thất thần.

- Ta lại tới rồi đây.

Hắn từ từ nhe răng ra, cười với Thiên Quân.

Thiên binh sợ hãi giật lùi về sau.

Không đợi Trì Quốc thiên vương đứng ở tiền phương kịp mở miệng nói chuyện, vài vạn đại quân đã diễn biến thành một trường đại trốn chạy như đê vỡ.

Đây là một con yêu hầu không thể tưởng tượng. Từ đầu đến cuối, hắn một mình một người chiến đấu với toàn bộ Thiên Đình. Ở trước mặt hắn, Thiên Quân đã không còn tướng soái nào có đủ dũng khí bước ra, huống hồ là những thiên binh này?

Nghiêng đầu vươn tay móc móc lỗ tai, thân hình lắc khẽ, hóa ra vài trăm phân thân.

Đưa mắt nhìn những Thiên Quân này và đám đạo đồ tiên gia bỏ chạy nơi xa, hắn nhẹ giọng nói:

- Giết, không chừa một ai.

- Dạ!

Những phân thân kia khua múa côn bổng bổ nhào tới chúng nhân.

Nhất thời tiếng kêu thảm vang rền.

Nam Thiên môn thất thủ, một trường đơn phương giết chóc được bắt đầu, một cảnh tượng mà không ai ngờ tới. Yêu, sát hại tiên.

Ba mươi năm hà đông, ba mươi năm hà tây, tiên nhân chấp chưởng tam giới mấy vạn năm, cuối cùng lại rơi đến kết cục không khác gì yêu quái đương sơ.

Xuyên qua tầng tầng huyết vụ. Xuyên qua một mảnh chiến trường hỗn loạn, hầu tử ngước đầu, mặt không biểu tình bay qua Nguyệt Thụ.

Trong Đâu Suất Cung, Thái Thượng Lão Quân ngước đầu, lặng lẽ nhìn khối nhỏ Thiên Đạo thạch còn sót lại đang trôi nổi giữa không trung.

Thời này khắc này, ngay cả khối nhỏ Thiên Đạo thạch kia cũng rung động không thôi.

Trên chín tầng trời. Trong phòng thẩm vấn âm ám. Ngao Liệt vác lấy Bạch Tố một đường trốn tránh, cẩn thận bước men theo hàng lang.

Thỉnh thoảng, bọn họ sẽ nhìn thấy tán binh cuống cuồng đào tẩu. Chỉ là, đến giờ phút này rồi, căn bản không ai để ý tới hai người.

Lúc xoải ra cửa lớn phòng giam, hai người chứng kiến tiên gia bay rợp đầy trời, còn cả binh tướng Long cung cũng chạy tới nơi này.

- Là người do phụ vương ngươi phái tới?

Bạch Tố nhẹ giọng hỏi.

Nhàn nhạt liếc qua những binh tướng Long cung kia. Ngao Liệt vác theo Bạch Tố chạy về một hướng khác.

- Sao không đi cùng bọn họ?

- Bây giờ chúng ta là đào phạm, nếu đi cùng, sẽ hại bọn họ.

- Vậy ư?

Bạch Tố che miệng ho khan, thấp giọng hỏi:

- Ngươi sợ phụ vương ngươi biết ta là yêu quái, không cho ngươi lấy ta?

Ngao Liệt súc mày, không đáp.

Bạch Tố cười khẽ. Trong gió táp, nàng tựa trên lưng Ngao Liệt, hai mắt từ từ khép lại.

Tây Hải Tam thái tử luôn là một thái tử gia cố chấp chuyện ta ta làm, lần này, cũng không ngoại lệ.

Trong Di La cung, Nguyên Thủy Thiên Tôn lẳng lặng ngồi đó. Hai mắt nhắm nghiền. Thông Thiên giáo chủ không ngừng dạo bước tới lui, trùng trùng thở dốc, thỉnh thoảng lại nhìn ra ngoài điện.

Hóa thành cự nhân ngàn trượng, hầu tử biến Kim Cô bổng thành cự phủ, vung lên, sử ra toàn lực trùng trùng bổ xuống Nguyệt Thụ.

Dưới trọng kích kia, gốc cổ thụ cắm rễ tam giới sừng sững mấy vạn năm, đường kính đạt tới vài dặm cũng phải run rẩy.

Trong tiếng gào thét cuồng bạo. Mỗi một chặt, lại có vô số cánh hoa rơi rụng, mỗi một chặt, toàn bộ Thiên Đình như đều run rẩy theo, mỗi một chặt, khối Thiên Đạo thạch còn sót lại trong Đâu Suất Cung lại chấn vụn một phần...

Bốn phía xung quanh hắn, mấy tên phân thân sớm đã giết đến đỏ mắt chính đang không ngừng chạy khắp tứ xứ sưu tầm vật sống, tầng trời thứ bảy sớm đã máu chảy thành sông.

Linh Tiêu bảo điện, dưới sự hộ tống của binh tướng, Ngọc đế và chúng tiên gia vội vàng bước lên khinh hạm, giương buồm. Điện đường nguy nga lộng lẫy không còn một bóng người.

Ngoài Thiên Lao, trên quảng trường trống trải đâu đâu cũng thấy vũ khí, giáp mũ bị vứt lại, hàng dài cờ lớn chữ “Thiên” bị đụng ngã, lại không ai để ý.

Quyển Liêm đầu bù tóc rối kéo lấy một tên tiên gia lỡ đường, cấp thiết nói:

- Tại hạ Quyển Liêm, xin hỏi tình hình bây giờ thế nào rồi?

Tiên gia kia thoáng kinh ngạc, hãi hùng nhìn Quyển Liêm hồi lâu mới hoãn thần lại được, lắp bắp nói:

- Yêu hầu xông vào Nam Thiên môn, hiện tại mọi người đều đang chạy lên trên.

- Xông vào Nam Thiên môn?

Quyển Liêm sửng sờ nhấp nháy mắt:

- Thế Thiên Bồng Nguyên Soái đâu? Nguyên soái thế nào rồi?

- Thiên Bồng Nguyên Soái... Thiên Bồng Nguyên Soái thế nào ta cũng không biết. Ngươi hỏi người khác đi!

Tiên gia kia kinh hoảng nhìn quanh, gắng sức giãy thoát khỏi tay Quyển Liêm.

Quyển Liêm dùng sức siết chặt cổ tay đối phương, cao giọng quát lớn:

- Vậy bệ hạ đang ở đâu?

- Bệ hạ... Ta cũng không biết, ta không biết gì hết! Thả ta ra! Thả ta ra! Giờ mà còn không đi là bị yêu hầu giết tới!

Tiên gia đau đến ứa mồ hôi lạnh, cao giọng thét to:

- Bệ hạ hẳn cũng đã đi lên, ngươi lên tầng trời tiếp theo mà tìm!

Thẳng đến lúc này, Quyển Liêm mới từ từ nới lỏng tay. Tiên gia thấy thế, lập tức xoay người bay vút lên cao.

- Bệ hạ cũng đi lên... Đúng, bệ hạ khẳng định sẽ lên tầng trời thứ ba mươi ba!

Quyển Liêm nhìn quanh bốn phía một phen, xông thẳng vào trong Thiên Lao lấy về Hàng Yêu bảo trượng, rồi lao vút lên tầng trời tiếp theo.

Thời này khắc này, bên bờ Hoa Quả Sơn, đại đội tăng lữ chen chúc mà tới, yêu quân sa vào khổ chiến.

Cửu Đầu Trùng vẫn phun vãi hỏa diễm tới lui, Mi Hầu Vương vẫn nhảy động tung hoành giống như thiểm điện, Bằng Ma Vương giơ lên Phương Thiên kích dẫn động thiên lôi... Vô số tăng lữ tiêu thành tro bụi trước mặt bọn họ, nhưng cán cân chiến trường lại từng chút từng chút nghiêng lệch về phía Phật môn.

Đoản Chủy tận mắt nhìn thấy một con Ngạc Ngư tinh sau khi chém giết vài chục tên tăng lữ thì bị sáu tên tăng lữ cường hành phanh thây, tận mắt chứng kiến một chiếc chiến hạm hãm sâu trận địch, bị vài ngàn tăng lữ vây quanh xé thành vụn phấn.

Cục diện đã thất khống.

Không còn trợ giúp từ Linh đài cửu tử, yêu quân một đường kịch chiến đến nay tuy có sư hùng trăm vạn, dù rằng kiêu dũng, lại đã là nỏ mạnh hết đà, đối diện với quân đoàn tăng lữ tưởng như vô cùng vô tận, dần dần hiển lộ bại tướng. Mà tùy theo thời gian đẩy dời, tùy theo số lượng tăng lữ tham chiến tăng nhiều, loại liệt thế này trở nên càng lúc càng rõ ràng.

Ngưu Ma Vương xách lấy đầu lâu một tên tăng lữ, thở phì phò xuyên qua quân trận bay tới Đoản Chủy, thấp giọng nói:

- Lui đi, không trụ được nữa đâu.

- Lui, lui đi đâu?

Đoản Chủy thảng thốt hỏi.

- Lùi ra sau, lui đến hậu phương, chúng ta còn có pháp trận, có thể tá trợ pháp trận tác chiến. Ít nhất phải để các tướng sĩ hưu chỉnh một phen.

Liếc hướng Linh đài cửu tử ở xa xa, Đoản Chủy trầm mặc.

Lúc này, Bằng Ma Vương cũng bay tới chỗ hắn, vết thương trên vai còn đang không ngừng rỉ máu.

- Nhanh hạ lệnh rút lui! Tiếp tục thế này, toàn bộ quân trận đều chết sạch! Nếu ngươi không lui, lão tử tự dẫn nhân mã của mình lui! Dù sao trận này ta đã đánh không nổi nữa rồi!

Dần dần, càng lúc càng nhiều yêu tướng phát tới thỉnh cầu được rút ra sau.

Đám tăng lữ xung phong hết đợt này tới đợt khác, vô luận chết bao nhiêu, một khắc sau, rồi sẽ có càng nhiều tăng lữ lấp vào, mà phía yêu quân lại đã không còn lực lượng để tổ chức xung phong.

Cơ hồ tướng sĩ nào cũng đều mang thương tích, cơ hồ tướng sĩ nào cũng đều kiệt quệ.

Mắt thấy cục diện dần dần chuyển xấu, do dự hồi lâu, Đoản Chủy đành phải thấp giọng nói:

- Toàn quân, lùi ra sau.

Lão cửu đã ngất đi bị đặt trong góc trên boong kỳ hạm, trong lúc ngủ mơ, trên đầu trán lấm tấm mồ hôi.

Từ xa xa nhìn yêu quân triệt thoái, mấy sư huynh đệ Tà Nguyệt Tam Tinh Động tựa hồ giác ngộ được điều gì. Nhìn nhau, ai nấy đều cười khổ.

Lần đầu tiên liên thủ... Không khéo lại là lần sau cùng.

Thanh Phong tử và U Tuyền tử lặng lẽ lấy ra đan dược tùy thân mang theo, chuyển cho các sư đệ.

Liếc hướng yêu quân, Chính Pháp Minh Như Lai hai tay hợp mười, cười nhẹ nói:

- Chư vị từ xa xôi chạy tới cứu bọn họ, bọn họ lại không cố chư vị chết sống mà bỏ đi... A ha ha ha, thật là đáng thán.

Nháy mắt, tám người đã nuốt xuống toàn bộ đan dược, bày ra tư thái nghênh chiến.

Chính Pháp Minh Như Lai lướt qua một vòng tám người đang tụ ở kia, tay trái phất khẽ, trên trăm tên Phật đà lập tức nhào tới.

Trong Tiềm Tâm điện, Tu Bồ Đề vẫn ngồi im lìm, hai tấn phong sương thoáng phập phồng trong gió.

Tay đầy nếp nhăn đặt trong kỳ lâu (sọt đựng quân cờ), lại chỉ gắt gao siết chặt, lẳng lặng nhìn đăm đăm bàn cờ, hồi lâu mà chưa thấy nhấc tay lên.