Đại Bát Hầu

Chương 461: Loạn cục



Dịch bởi: ThiemThu

Trước mắt, những khuôn mặt kia nhìn qua đều có thần tình như nhau, nhưng Thanh Phong tử vẫn nhận ra được, trừ Thích Già Ma Mi, cơ hồ tất cả yếu viên Phật môn đều hiện diện ở đây.

Rõ ràng là một âm mưu trù hoạch đã lâu.

Trong gió nhẹ, tám vị sư huynh đệ gắt gao dựa vào nhau.

Nháy mắt, đám Phật đà đã giết tới.

Giây phút đoản binh tương tiếp, Thanh Phong tử siết lấy phất trần, bạo quát một tiếng, phất trần trong tay tức thì huyễn hóa thành một thanh trường kiếm sáng lấp lánh.

Không đợi đám Phật đà kịp hoãn thần, bạch quang cuồng trướng trên kiếm đã cắn nuốt hết thảy xung quanh, từng đạo kiếm khí lẫn trong bạch quang gào thét mà ra, chọc xuyên Phật đà ở mặt trước nhất.

- Nhanh! Hội hợp cùng bọn họ!

Một thanh âm chợt vang lên trong đầu các sư đệ.

Giữa bạch quang sáng lòa, cách sư huynh đệ dưới sự đái lĩnh của Thanh Phong tử đột vây về hướng Hoa Quả Sơn, sau lưng vô số Phật đà đuổi sát theo, phảng phất từng pho tượng Phật lấp lánh chớp động không ngừng.

Tiếng Phạn văn cao vút quanh quẩn bên tai, thẳng tận đáy lòng, giống như một đám kiến bò vào tâm tạng. Toàn bộ thế giới phảng phất đều sáng lên màu vàng óng.

- Cẩn thận, là “Thanh tâm chú”!

Thanh Phong tử vội gầm nói.

Lời còn chưa dứt, chỉ thấy hai mắt Đan Đồng tử lấp lánh hồng quang, vung kiếm lên muốn đâm hướng các sư huynh đệ.

U Tuyền tử thân ở bên phải vội vươn tay liên tiếp bắn ra mấy đạo ngân quang trói chặt tay chân hắn lại, lập tức, Đan Đồng tử gào thét lên, rơi rụng xuống đất.

Y Viên và Lăng Vân tử một trước một sau bổ nhào theo, cùng nhau vượt lên cõng lấy hắn tiếp tục xông đâm về phía trước.

Đồng thời với đó. Lão thất Tinh Nhan chợt phun ra một búng máu tươi, cả người lảo đảo, lão lục Vu Thanh vội từ phía sau dìu lấy nàng.

Từng đạo kim quang thấu qua tầng mây đâm xuống, từng thủ chưởng cự đại từ trên trời giá lâm, trùng trùng nện lên núi non sông ngòi dưới mặt đất, áp hết mọi thứ thành phấn mạt. Cát bụi hất lên như một con kình ngư khổng lồ vùng vẫy trên đất bằng.

Thanh Phong tử lăn mình lùi ra sau, từ trong tay áo lấy ra một hạt châu ngắt vụn, vẩy ra phấn mạt, tức thì trên đỉnh đầu nâng dậy một mặt hộ thuẫn cự đại, che phủ bản thân và các sư đệ sư muội vào trong.

Men theo lối đi mà bọn họ di chuyển, từng thủ chưởng cự đại lăng không xuất hiện, chắn ở trước người.

U Tuyền tử khẽ chấn hai tay áo, bay tới tiền phương giơ lên một mặt hộ thuẫn chắn đi những thủ chưởng kia.

Dựa vào Thanh Phong tử và U Tuyền tử một trước một sau nâng dậy hai mặt hộ thuẫn. Tám sư huynh đệ dìu dắt nhau đội lên cơn mưa thủ chưởng ập tới trên đầu, lao vút mà đi.

Rất rõ ràng. Tiến theo đường thẳng hội hợp cùng yêu quân là con đường khó đi nhất, chỉ là, nếu không cách nào đến được Hoa Quả Sơn, thời này khắc này, đối với bọn họ, đi về hướng nào cũng đều là một con đường chết.

- Bể khổ vô biên, quay đầu là bờ.

Chính Pháp Minh Như Lai mặt không biểu tình nhìn xuống, từ từ khép mắt lại. Hai tay hợp thập, phảng phất hết thảy trước mắt không liên quan gì tới mình.

Nơi xa, tiếng chém giết càng lúc càng gần, Vân Ny tiên tử ngồi thêu mẫu đơn trong đình viện chợt hoảng thần, nhất thời không cẩn thận chọc kim vào ngón tay.

Nhìn giọt máu tươi từ từ khuếch tán, nàng sửng sờ nhấp nháy mắt, đưa lên miệng bú mút.

- Bây giờ, chiến huống thế nào rồi?

Hai tên tỳ nữ đứng ở trước mặt khẽ nhìn nhau, hồi lâu, thấp giọng nói:

- Nô tỳ không biết.

- Trong Tề Thiên cung còn ai?

- Chắc chỉ còn Linh Tê điện hạ.

Vân Ny lặng lẽ gật đầu. Cất châm tuyến trong tay vào hộp, xoay người đằng không mà lên, bay về hướng Tề Thiên cung.

Từng đôi thủ chưởng màu vàng cự đại như là thực chất, điên cuồng kích đánh lên hai mặt hộ thuẫn, tìm cách ngăn trở bước chân của chúng nhân.

Ven đường, núi non bị san bằng, sông ngòi bị đứt đoạn, những thứ trong tầm ảnh hưởng đều bị phá hủy triệt để.

Nơi xa, đám yêu quái vừa đánh vừa lui đều bị cảnh tượng hãi hùng đằng kia dọa ngu.

- Phật môn có chuẩn bị mà đến. Chúng ta... Đáng lý không nên xuất kích...

Đám yêu tướng ai nấy đều trầm mặc không nói.

Nhìn những thủ chưởng cự đại từ trời ập xuống, Đoản Chủy chợt nhớ tới lời khuyên giới của Thanh Phong tử khi vừa mới tới... Nhưng dưới tình hình như vậy, hắn thật có đủ uy vọng để khống chế được chi quân đội này ư?

Nói đến cùng, Hoa Quả Sơn chỉ nhận mỗi Tề Thiên đại thánh và tam thánh mẫu...

- Gắng thêm một lát, ít nhất phải đợi được bọn họ. Nếu bọn họ xảy ra chuyện, nhỡ Đại Thánh gia trở về, chúng ta không biết phải ăn nói thế nào với Đại Thánh gia.

Đoản Chủy nhỏ giọng nói với Ngưu Ma Vương ở bên cạnh.

Hơi do dự một chút, rốt cục Ngưu Ma Vương cũng gật đầu.

Tùy theo lệnh kỳ khua múa, đại quân lại lần nữa dựng thành trận hình cường hành ngăn cản sức tiến công của Phật môn.

Vì thoáng chốc ngắn ngủi ấy, đám yêu quái phải trả ra vài ngàn, thậm chí vài vạn thương vong.

Thời này khắc này, ngay trong góc kỳ hạm mà Đoản Chủy và Ngưu Ma Vương đang đứng, hai tên yêu binh chính đang chăm sóc cho lão cửu đã thoi thóp một hơi.

Một con Hạt Tử tinh từ từ đi tới bên cạnh hai người, liếc nhìn lão cửu đang hôn mê, thấp giọng hỏi:

- Hắn thế nào?

- Cũng may, linh lực thấu chi mà thôi. Vừa nuốt xuống đan dược liền ngất đi, chắc nghỉ ngơi thêm mấy ngày là có thể khôi phục.

Một trong hai tên yêu binh chợt ngớ ra, nghi hoặc hỏi:

- Ngươi là người trên hạm này? Sao trước kia ta chưa thấy qua?

- Ta vừa được điều sang.

Chỉ thấy Hạt Tử tinh khẽ cười nhạt, từ giữa eo rút ra hai thanh chủy thủ lấp lánh kim quang đâm tới hai người.

Một tiếng vang thanh thúy đột nhiên truyền đến.

Trong Tiềm Tâm điện, Tu Bồ Đề bỗng ngẩng đầu lên, sửng sờ nhìn vách tường ráng hồng dưới ánh lửa.

Mệnh bài có khắc ba chữ “Mộng Tương tử” từ từ nứt ra một kẽ hở, từng giọt máu tươi thấm ra, loang mờ văn tự.

Tròng mắt mở ho, mồm há hốc, run rẩy, tay trong kỳ lâu siết chặt, vang lên từng hồi rạc rạc.

- Nhanh --! Tăng viện cánh trái!

Trên chiến hạm, vô số yêu binh lao qua bên cạnh Hạt Tử tinh, đằng không mà lên, lại không ai phát giác được dị dạng.

Thời này khắc này, chỉnh chi yêu quân đều kiệt tận toàn lực để tranh thủ thời gian, làm gì còn ai đi quan chú từng chút động tĩnh trên boong?

Hạt Tử tinh nhìn chung quanh một phen. Xoay người rút ra chủy thủ.

Một giọt máu tươi tóe lên gương mặt đen nhánh kia.

Khe khẽ thu chủy thủ vào trong vỏ, hắn vội vàng rời đi, chỉ để lại lão cửu xiên xiên xẹo xẹo nằm đó, miệng đầy máu tươi.

Mơ màng mở mắt ra, lão cửu trông thấy mây trôi cuồn cuộn trên trời cao.

- Ta... Ta không thể chết... Ta còn phải… còn phải thành thân với Vân Ny... Khái khái...

Càng ho, máu tươi càng không ngừng tràn ra, vết thương trước ngực lênh láng máu.

Hắn khẽ run lên, giơ tay muốn đè lại huyết mạch trên ngực, chỉ đáng tiếc không cách nào kìm lại được.

Đến sau cùng, hắn mơ hồ nhìn thấy mấy tên yêu binh kêu rít lên, xông tới bên mình.

Mệnh bài triệt để nổ tung, kích lên cuồng phong thổi tắt ánh nến duy nhất trong phòng, hất bung tóc trắng thương tang.

Tu Bồ Đề ngơ ngác.

Từng đạo bạch quang hội tụ trước người. Ngưng thành thân ảnh lão cửu. Quỳ đất, dập đầu.

- Đồ nhi bất tiếu, cô phụ sư ân... Đại ân đại đức, Mộng Tương kiếp sau báo đáp.

Ngước đầu, hắn lặng lẽ nhìn Tu Bồ Đề, lệ chảy đầy mặt.

Từ từ, hồn phách kia dần phiêu tán, biến mất không tung tích.

Khắc ấy, phảng phất nghe được tiếng tim mình nứt vỡ. Trong điện đương trống vắng, Tu Bồ Đề thoáng cúi đầu, ôm ngực há há mồm, tròng mắt mở to, im lìm ngồi đó, toàn thân run lên.

Dần dần, cuối cùng thì tám sư huynh đệ cũng đã thôi tiến đến vị trí cách yêu quân chưa đến năm dặm. Chỉ là, giữa năm dặm này kẹp lấy nguyên một trận tuyến của Phật môn, kẹp lấy vài chục vạn tăng lữ...

- Ta đi tiếp ứng bọn họ!

Không đợi Đoản Chủy đáp lời, Cửu Đầu Trùng đã dẫn theo bộ chúng lao tới trận tuyến Phật môn.

Thấy thế, đám tăng lữ tấn tốc tụ lại, kết thành trận hình như tường đồng vách sắt chắn giữa yêu quân và đám người Thanh Phong tử.

Tức thì, Cửu Đầu Trùng huyễn hóa ra hình thái cự thú, điên cuồng vung vẫy hỏa diễm. Thanh Phong tử cắn răng, khua múa thanh kiếm sáng ngời kia giết đến tiền phương, kiếm khí cự đại gào thét mà ra.

Đối diện với bọn họ, những tăng lữ kia không phải hóa thành tro bụi thì bị trảm thành hai đoạn. Từ trên cao nhìn xuống hệt như hai luồng trắng đỏ từ từ chia cắt trận hình màu vàng thành hai nửa, mắt thấy sắp chạm được vào nhau.

Đúng lúc này, không biết từ lúc nào Chính Pháp Minh Như Lai đã xuất hiện giữa trời cao, lăng không chỉ tới, một đạo chùm sáng màu vàng cuốn theo thiểm điện gào thét về phía Thanh Phong tử.

Quá bất ngờ, Thanh Phong tử chỉ kịp tập trung hộ thuẫn tới trước người để ngăn cản. Hai cổ lực lượng va chạm kịch liệt vào nhau, phóng xạ ra quang hoa lộng lẫy.

Mồ hôi lớn bằng hạt đậu chậm rãi chảy xuôi trên trán Chính Pháp Minh Như Lai.

Dù đến lúc này, Thanh Phong tử vẫn là cường địch không thể xem nhẹ.

Thừa cơ hội trong thoáng chốc ấy, hai tên La Hán yên ắng xuất hiện trước mặt Thanh Vân tử, liên thủ cường công.

Trong cảnh hỗn loạn, không đợi Thanh Vân tử kịp ra tay ngăn trở, chỉ cảm thấy ngực kịch đau. Cúi đầu, hắn chứng kiến một cánh tay vàng óng xuyên qua trước ngực, thứ nắm lấy trên tay, hách nhiên chính là tâm tạng mình.

- Ngũ sư huynh --!

Lăng Vân tử cả kinh kêu lên.

Nhất thời, cơ hồ tất cả sư huynh đệ tại trường đều sững sờ.

Khẽ run lên, Thanh Vân tử từ từ quay đầu, trông thấy một khuôn mặt vàng óng, hàng mi trắng dài.

Phật đà giật mạnh tay, máu tươi tung tóe.

Chỉ thấy hắn nhắm nghiền mắt lại, hai tay hợp mười nói:

- A di đà Phật, thiện tai thiện tai.

Nói xong, xoay người rời đi.

Trong Tiềm Tâm điện, Tu Bồ Đề bỗng ngẩng đầu, trông lên mệnh bài Thanh Vân tử chính đang chậm rãi nứt ra.

Mắt Lăng Vân tử trợn tròn, cả người run lên, trơ mắt nhìn thân xác Thanh Vân tử từ từ rơi rụng.

Hơi cắn răng, hắn buông tay đang nâng đỡ Đan Đồng tử, lao vút về hướng Thanh Vân tử mà đi.

Y Viên cả kinh, vội vàng kêu nói:

- Đừng qua đó! Nguy hiểm!

Không đợi Lăng Vân tử kịp xông tới bên người Thanh Vân tử, một tên La Hán đã yên ắng hiện thân trước mặt, đầu gối trùng trùng húc vào bụng.

Máu tươi bắn vẩy mà ra. Lăng Vân tử chỉ có thể thẫn thờ nhìn theo, vươn tay về phía Thanh Vân tử vẫn lạc, thời này khắc này, ngay cả nước mắt cũng không trào ra được.

Ngộ giả đạo bị tiếp cận lại gần, ở trước mặt tu giả Phật môn cũng giống như ở trước mặt Hành giả đạo, toàn không sức lực đánh trả.

- Nhanh đến bên người đại sư huynh.

Thả xuống Tinh Nhan, Vu Thanh tay nắm hai thanh Như Ý xông về hướng Lăng Vân tử.

Hết cách, U Tuyền tử cũng chỉ có thể vội vàng đi theo.

La Hán kia bóp lấy cổ Lăng Vân tử, nhấc bổng cả người hắn lên.

Thoáng chốc, Lăng Vân tử nhìn thấy nhị sư huynh và lục sư huynh một đường chém giết đánh dạt người của Phật môn, lao vút về hướng mình, nhìn thấy đám tăng lữ bay rợp trời bao quanh bọn họ, nhìn thấy Phật đà tiềm phục bốn phía rình cơ mà động, nhìn thấy ý cười khó mà phát giác trên mặt La Hán.

- Các ngươi... Muốn dùng ta làm mồi? Ha ha ha ha, các ngươi quá ngây thơ rồi!

Ngay trước mặt chúng Phật đà, hắn vươn tay vạch mở cổ áo, trong cổ áo ngầm giấu một sợi dây buộc quanh cổ.

Khắc sau, một đạo lam quang phi tán mà ra, nháy mắt liền bao trùm hắn và tên La Hán đang bóp cổ, thậm chí cả hai tên Phật đà thân ở gần đó không chút chuẩn bị cũng bị che phủ, ngưng thành một khối băng tinh màu xanh lam cự đại, từ từ rơi rụng xuống đất.

- A...

Y Viên trợn tròn mắt, há hốc mồm, nửa ngày nói không ra lời.

Trên vách tường, lại một tấm mệnh bài từ từ nứt ra.