Dịch bởi: ThiemThu
Mấy tên đạo đồ dắt díu nhau sát vai bước qua bên người Dĩ Tố, lúc nhìn thấy lỗ tai hồ ly trên đầu Dĩ Tố, bọn họ chẳng những không làm ra cử động công kích, đảo ngược còn sợ đến nỗi cướp đường mà chạy.
Kinh ngạc nhìn đám đạo đồ bị dọa cho mất mật, Dĩ Tố đạp lên mặt đất đầy máu thịt, từng bước đi vào Nam Thiên môn, trông thấy cảnh tượng khủng bố hãi hùng kia.
Nguyệt Thụ cháy lên hừng hực, thi thể máu thịt vương vãi khắp đất, cơ hồ phiến phù thạch nào cũng lênh láng máu, tòa cung điện nào cũng chìm trong ánh lửa cuồn cuộn, từ từ đổ sụp...
Một lá cờ Thiên Quân cháy đen lặng lẽ đổ gục bên chân nàng.
- Đây là, đây là...
Gió nhẹ thổi qua, cuốn theo mùi máu tanh nồng nặc và hơi cháy khét lẹt.
- Đại Thánh gia thắng? Một mình... Hắn, một mình hắn đánh bại toàn bộ Thiên Đình?
Chứng kiến cảnh tượng khó mà tin tưởng trước mắt, Dĩ Tố ngây dại.
Không đợi nàng kịp hoãn thần, một thân ảnh đã vọt tới trước mặt, giơ cao côn bổng.
- Đại Thánh gia!
Nàng lập tức kêu rít lên.
Côn bổng lăng không dừng lại, không phải bởi vì tiếng kêu rít, mà là bởi đôi lỗ tai lông lá mềm mịn của nàng.
Hơi do dự một chút, phân thân hầu tử từ từ lùi ra sau, chuyển sang tìm kiếm ở hướng khác.
- Hắn sao vậy?
Đưa mắt nhìn lại, Dĩ Tố mới phát hiện tứ xứ đều là phân thân hầu tử.
- Đây là phân thân?
Ngẩng đầu lên, Dĩ Tố đột nhiên bắt gặp tứ hải Long Vương đang từ từ bay đến nơi này dưới sự hộ vệ của một đám binh tôm tướng cá, Ngao Thính Tâm cũng ở trong đó.
Nháy mắt trông thấy Dĩ Tố. Phản ứng của chúng nhân Long cung lại đều cả kinh, dồn dập rút ra binh khí.
Đừng nói Long cung, bị yêu hầu ngược thành thế này, giờ người trong đạo môn có ai gặp yêu quái mà không sợ?
- Thính Tâm tỷ! Thính Tâm tỷ! Là ta, Dĩ Tố!
- Dĩ Tố?
Ngao Thính Tâm muốn bước lên. Ngao Thốn Tâm ở sau lưng vội vàng đưa tay kéo lại.
- Không sao, là yêu quái Hoa Quả Sơn, ta quen.
Vỗ an chúng nhân Long cung, Ngao Thính Tâm thoát ly đám đông hạ xuống trước mặt Dĩ Tố, ánh mắt lại không ngừng nhìn ra ngoài Nam Thiên môn, thấp giọng hỏi:
- Đại quân Hoa Quả Sơn tới rồi?
- Không, Phật môn chính đang đánh lén Hoa Quả Sơn. Bọn họ căn bản không khả năng đến chỗ này.
- Phật môn? Thích Già Ma Ni cũng ra tay?
Ngao Thính Tâm lập tức hít sâu một hơi khí lạnh.
Sự thể tới nước này. Toàn tam giới, còn ai còn không nhúng tay?
Dĩ Tố gật gật đầu, chỉ sang bốn phía hỏi:
- Bên này, đã xảy ra chuyện gì?
Nghe vậy, Ngao Thính Tâm cười khổ, nhẹ giọng nói:
- Còn không phải là do vị Đại Thánh gia kia của các ngươi làm? May mà Long cung chúng ta nghiêm cách mà nói thì đều là yêu quái, bằng không... Chắc đã mất mạng trước khi tới đây rồi. Quay đầu chắc phải tới Hoa Quả Sơn tặng lễ, không khéo sau này tam giới đều là của hắn. Ha ha... Thật là kết cục mà không ai nghĩ ra được. Tu vị Thiên Đạo, gầm trời này còn ai có thể đánh bại hắn?
Dĩ Tố hớn hở như điên kéo lấy tay Ngao Thính Tâm, thoáng nghĩ ngợi một lúc, liền vội vàng hỏi:
- Giờ Đại Thánh gia đang ở đâu?
- Không biết.
Ngao Thính Tâm lắc lắc đầu nói:
- Phân thân thì ở đâu cũng có, bản nhân lại không biết tới chỗ nào. Chắc là lên Đâu Suất Cung... Mà sao ngươi ở chỗ này?
- Ta tưởng Đại Thánh gia chết rồi, thế nên... Mới chạy tới.
- Một mình chạy tới?
Dĩ Tố cau mày nhìn Ngao Thính Tâm, không hồi đáp.
Khẽ cười, Ngao Thính Tâm cầm tay Dĩ Tố nói:
- Nghe ta, nhanh nhanh về đi. Chuyện của hắn đừng có lẫn vào. Đấy không phải cuộc chơi mà ngươi nên tham gia.
Lời tới chỗ này, Ngao Thính Tâm liền không nói nữa. Nàng vỗ nhẹ lên tay Dĩ Tố, xoay người tùy theo chúng nhân Long cung đồng thời tiến ra Nam Thiên môn.
Lẳng lặng nhìn thân ảnh chúng nhân Long cung dần khuất xa, Dĩ Tố hít một hơi thật sâu, quay đầu trông hướng thiên không, thì thào nói:
- Đâu Suất Cung, ba mươi ba tầng trời... Chắc ta có thể tới được.
Nói xong. Nàng vận lên chút linh lực còn lại, thấp thỏm bay về hướng một khối phù thạch.
Sau lưng nàng, Quyển Liêm chính đang rón rén bay tới lối ra Nam Thiên môn.
Giữa cao không, cuồng phong gào thét mà qua, khẽ lay động lông má trên gò má hầu tử.
Trước người hắn, bốn phía hắn, là vô số tiên gia và binh tướng kêu rít lên như nhìn thấy ác quỷ, tháo chạy tứ tán.
Từng tên phân thân tách ra trên người hắn, xông tới tất cả người hoặc vật có thể thấy được quanh bốn phía, xé nát toàn bộ những thứ đập vào mắt.
Thế cục sớm đã thất khống, Thiên Đình đã bị giết đến lạnh gan, không còn binh tướng nào dám đứng ra nghênh chiến. Song dù như thế, vẫn không trốn thoát được vận mệnh bị hủy diệt.
Từng khối phù thạch sụp đổ, lầu các nguy ca cuốn theo máu thịt trút nghiêng mà xuống như mưa.
Trường chiến tranh một cá nhân đối đầu với cả thảy Thiên Đình, thậm chí đối đầu với Tam Thanh, đối đầu với toàn bộ tam giới này, đã diễn biến thành một trường đồ sát tới từ một phía.
Trong gió táp, ánh mắt hầu tử xuyên qua chúng tiên chạy trốn trước mặt, nhìn ra nơi xa. Ở độ cao mà mắt thường không nhìn được, là phủ đệ của kẻ tối cao trong Đạo môn -- Đâu Suất Cung.
Cắn răng, hắn từ từ gia tốc.
Trong đại điện, Trấn Nguyên Tử sớm đã tâm thần bất định.
Hắn thấp thỏm hỏi:
- Hay là, hay là nói cho hắn biết Phật môn đã tiến công Hoa Quả Sơn, Linh đài cửu tử mệnh vẫn? Nói không chừng, hắn sẽ lập tức trở về cứu viện. Đến lúc đó chỉ cần Nam Thiên môn đóng lại...
- Hữu dụng ư?
Lão Quân cười khinh miệt, nói:
- Tu giả Thiên Đạo Hành giả đạo, lấy tu vị hiện tại của hắn, nếu thật muốn làm, phá hủy toàn bộ Thiên Đình chỉ là chuyện trong tích tắc. Cho dù ngươi nói cho hắn, hắn cũng có thể phá hủy Thiên Đình trước rồi mới quay về cứu viện. Hơn nữa, ngươi xác định Nam Thiên môn còn có thể ngăn nổi hắn ư?
- Nam Thiên môn... Không ngăn trở được hắn?
Lão Quân nhẹ lắc đầu nói:
“Vô Cực” chi đạo, vô cùng vô tận, trong tam giới này, sớm đã không có ai hay bất cứ thứ gì có thể ngăn nổi hắn.
Nghe vậy, Trấn Nguyên Tử khẽ cúi đầu.
Lão Quân vươn tay vuốt ve Tước Nhi nhìn qua vẫn còn như đứa trẻ, nhẹ giọng nói:
- Hắn rất nhanh sẽ đến, không đi thật ư? Phân thân của hắn chỉ có thể phân biệt đối phương là tiên hay yêu, nếu bây giờ ngươi cầm lấy lệnh bài của lão phu xuống hạ giới, nhất định không bị thiên binh làm khó, chỉ cần tránh hắn ra. Một đường đến Nam Thiên môn đều thông suốt.
Tước Nhi chậm rãi lắc đầu, nhìn lên Lão Quân nói:
- Ta muốn gặp hắn, rất muốn. Nhưng mà... Ta lại không muốn để hắn bắt gặp. Ta hi vọng, hắn vĩnh viễn không muốn biết trên cái thế giới này còn có sự tồn tại của ta...
Vành mắt ẩn ẩn lấp lánh lệ quang.
Mím môi. Nàng nhẹ giọng nói:
- Ngay cả cái tên của ta đều là của người khác... Ta không muốn làm thế thân, nhưng ta lại có ký ức của người khác, lại nhịn không được muốn gặp hắn.
- Thật là... Nha đầu ngốc. Cho dù chỉ có ký ức, lại vẫn cứ ngu ngơ như vậy.
Đưa tay sờ sờ đầu Tước Nhi, Lão Quân cười cười, thoáng run lên, từ trong tay áo lấy ra một mảnh ngọc bội đưa tới cho nàng, nói:
- Đeo nó lên. Tránh đi. Trên cái thế giới này. Trừ lão phu và tây phương Thích Già Ma Ni, không còn ai có thể cảm giác được ngươi.
Tước nhi lặng lẽ gật đầu, treo ngọc bội lên giữa eo.