Đại Bát Hầu

Chương 464: Sao trời vẫn lạc



Dịch bởi: ThiemThu

Ngoại vi Hoa Quả Sơn, vô số tăng lữ đã hội tụ tới, giống như một dòng chảy màu vàng kéo dài tận chân trời.

Nhìn lên trường cảnh trùng trùng điệp điệp trước mắt, toàn bộ Hoa Quả Sơn đều ngây dại.

- Chúng ta...

Đoản Chủy thảng thốt hỏi:

- Chúng ta còn thừa lại bao nhiêu nhân mã?

Ngưu Ma Vương ở bên hít một hơi thật sâu nói:

- Còn thừa lại rất nhiều, nhưng ngươi phải xem còn bao nhiêu lực lượng để chiến đấu.

Cờ xí vẫn phấp phới, nhưng thời này khắc này, đưa mắt nhìn lại, tứ xứ trên boong đều ngổn ngang thương viên, tiếng địa rên rỉ không dứt bên tai.

Nguyên cả chi quân đội đều đã thành nỏ mạnh hết đà.

Rất rõ ràng, Phật môn chỉ dùng chiến thuật biển người đơn thuần, không chút trận pháp cao siêu, cũng bởi thế, chiến thuật trận hình của yêu quân vừa khéo không phát huy được tận cùng uy lực.

Rất ít yêu quái bỏ mình, nhưng mà cơ hồ mỗi một con yêu quái đều thương tích đầy mình, linh lực hao hết hết, chỉnh chi quân đội đã ở bên bờ vực sụp đổ.

Đối với Phật môn, bây giờ chẳng qua là đợi một cơ hội, chỉ cần xé mở ra lỗ hổng, liền có thể tận diệt yêu quân.

Khẽ liếc về phía Nam Thiên môn, Cửu Đầu Trùng cười lên đành chịu, vươn tay vỗ vỗ bả vai Đoản Chủy:

- Có nhiều nữa cũng vô dụng, những gia hỏa kia vốn là vô cùng vô tận, pháp trận phòng ngự chắc cũng không dùng được. Linh đài cửu tử mà còn bị diệt sạch...

Nói rồi, hắn khẽ liếc sang Bằng Ma Vương.

Lúc này, Bằng Ma Vương đang đứng ở một đầu khác trên boong, hai mắt mở to nhìn bộ đội Phật môn nơi xa, tay nắm lấy Phương Thiên Họa Kích siết vang rạc rạc, lồng ngực không ngừng phập phồng, cả người run lên.

Đại thế đã đi, đây có lẽ đã thành nhận định chung của tất cả yêu chúng.

Tình cảnh này. Đầu óc Đoản Chủy sớm đã trống rỗng. Hắn thẫn thờ nhấp nháy mắt, ngơ ngác đứng đó, mãi mà không thấy nhúc nhích, không ngừng há há mồm, lại không nói được nên lời.

Lữ Lục Quải và Linh Tê dưới sự dẫn đường của hai tên yêu vội vã chạy tới. Vừa thấy Đoản Chủy, Lữ Lục Quải mở miệng hỏi:

- Tình hình sao rồi? Hiện tại tình hình rốt cục thế nào?

Không ai trả lời.

Đoản Chủy liếc Lữ Lục Quải một hồi, lui lại mấy bước nói:

- Ta đi kiểm tra trận hình một lát.

Nói xong, giương cánh đằng không mà lên, bay vút tới nơi đang rối loạn trong quân trận.

- Sao thế? Ta thấy chúng ta vẫn còn không ít chiến hạm, sao lại… Sao lại đột nhiên muốn triệt ly?

Ánh mắt Lữ Lục Quải không ngừng tới lui trên người Cửu Đầu Trùng và Ngưu Ma Vương.

Nửa buổi, sau khi xác định không ai chịu hồi đáp mình. Bèn xoay người đuổi theo Đoản Chủy.

Linh Tê từng bước đi tới bên cạnh hai người, khom lưng hành lễ.

Thấy thế, hai người cũng vội vàng đáp lễ.

- Hai vị tướng quân, chiến sự bất lợi ư?

Ngưu Ma Vương lặng lẽ gật đầu.

- Rất bất lợi?

- Phi thường bất lợi.

- Linh Tê hiểu rồi.

Quay đầu, Linh Tê nhìn về hướng Hoa Quả Sơn.

Rất nhiều chiến hạm đã bắt đầu tải lên thương viên mất đi sức chiến đấu lực quay về, mà trong thành bang Yêu tộc nơi xa, vô số yêu quái cũng đã tuôn lên đầu phố, nhốn nha nhốn nháo, chen chúc vô cùng.

Một bộ phận bước lên chiến hạm còn lại, càng nhiều thì chọn cách triệt ly bằng đường bộ, đội ngũ dài vô cùng tận, nhìn mãi mà không thấy đâu là bến bờ.

Hết thảy tựa hồ lại trở về trường đại di dời trăm năm trước, trở về cơn ác mộng xưa kia.

Trong cái mùa đông màu đỏ năm đó, dưới sự vây đuổi ngăn chặn của Thiên Đình, bọn họ may mắn còn sống đi tới Hoa Quả Sơn, nhưng hôm nay thì sao?

Hồi lâu, Linh Tê làm như vô thức khẽ đưa mắt nhìn mấy vị Yêu Vương nơi xa, nhàn nhạt nói:

- Ma vương nguyện ý cùng chúng ta đồng thời tử thủ ở đây không?

Ngưu Ma Vương hơi ngớ, quan sát toàn thể cô gái trước nay luôn được yêu chúng Hoa Quả Sơn tôn sùng là thái tử này một phen. Hỏi ngược lại:

- Tử thủ có ý nghĩa gì không?

Cửu Đầu Trùng vươn mình vặn eo nói:

- Tử thủ cũng thủ không được, những tăng lữ này vốn là vô cùng vô tận. Huống hồ, trong kia còn có đại năng. Thanh Phong tử đều... Xem ra, trừ Thích Già Ma Ni, Phật môn cũng tới mấy tên đại năng ngang ngửa với Trấn Nguyên Tử. Không thủ được đâu.

Linh Tê thoáng cúi đầu ho khan hai tiếng, sảng giọng nói:

- Ý nghĩa khả năng không lớn, nhưng tóm lại phải thử một phen. Bọn họ tịnh không bao vây tứ bề Hoa Quả Sơn. Chỉ cần chúng ta thủ vững tuyến đầu liền có thể tranh thủ được chút thời gian. Đoán rằng chuyện này tất phải có cái gật đầu của Ma vương thì mấy vị huynh đệ kia của ngài mới chịu đáp ứng.

Cửu Đầu Trùng không khỏi súc mày nhìn Linh Tê.

- Ý ngươi là gì? Hy sinh chúng ta, để cứu những tiểu yêu kia?

Ngưu Ma Vương lành lạnh hỏi.

- Bọn họ chỉ là tiểu yêu?

- Không phải ư?

Tròng mắt như trân châu đen của Linh Tê thoáng mở to, từng câu từng chữ nói:

- Bọn họ, là hi vọng của Yêu tộc.

Nghe vậy, Cửu Đầu Trùng không khỏi nhướng mắt nhìn Linh Tê, Ngưu Ma Vương lại trầm mặc.

- Linh Tê sinh ra ngay tại Hoa Quả Sơn, không kinh lịch qua hiểm ác đương sơ. Nhưng Linh Tê biết, Yêu tộc có được cục diện hôm nay, là nhờ bậc cha chú dùng máu tươi đổi lấy, bất kỳ yêu quái nào đều hẳn nên gìn giữ cục diện quý báu này.

Đưa mắt nhìn từng chiếc phù không hạm đằng không mà lên nơi xa, Linh Tê nhẹ giọng nói:

- Trước lúc tới đây, Linh Tê đã hạ lệnh để vệ đội còn lại trong Tề Thiên cung hộ tống tất cả tu giả Ngộ giả đạo rời đi, bọn họ là hi vọng của tộc ta tộc, là Hoa Quả Sơn dùng trăm năm tâm huyết mới bồi dưỡng nên. Như quả bọn họ chết rồi, Yêu tộc liền triệt để mất đi hi vọng. Thiên Đình sẽ không cho chúng ta cơ hội thứ hai.

Nói tới đây, Linh Tê quay đầu nhìn sang Cửu Đầu Trùng nói:

- Vạn Thánh công chúa và Vạn Thánh Long Vương cũng đã bước lên chiến hạm. Chỉ cần những chiến hạm kia an toàn, Cửu Đầu tướng quân không cần phải bận tâm cho Vạn Thánh Long Vương, Vạn Thánh công chúa và đứa trẻ trong bụng Vạn Thánh công chúa trong bụng.

Nghe vậy, Cửu Đầu Trùng sửng sốt.

- Ngươi có ý gì? Ngươi bắt cóc bọn họ?

- Đâu đến nỗi, Linh Tê chỉ bảo vệ bọn họ, để Cửu Đầu tướng quân không phải lo nghĩ nhiều.

- Ngươi!

Cửu Đầu Trùng nhất thời tức điên lên, nửa buổi mới cười lạnh nói:

- Ngươi sợ ta lâm trận bỏ chạy?

Linh Tê mặt không đổi sắc nói:

- Đại Thánh gia và thánh mẫu đều không có mặt tại Hoa Quả Sơn, theo lý, hiện tại Hoa Quả Sơn hẳn do Linh Tê thống soái. Linh Tê tự nhiên phải tận hết sức mình làm được tốt nhất, không dám có nửa điểm sơ xuất, bằng không làm sao xứng với Đại Thánh gia và thánh mẫu.

- Trước kia sao ta không nhìn ra?

Cửu Đầu Trùng không khỏi cười hừ:

- Được rồi, ngươi là đồ đệ Dương Thiền, xem ra, ngươi học được chân truyền hơn xa sư tỷ Dĩ Tố kia.

Nói lên, Cửu Đầu Trùng gồng mình trùng trùng nện một chưởng xuống mép thuyền, trong tiếng nổ vang, nguyên chiếc chiến hạm đều run rẩy theo.

Lập tức, yêu binh trên thuyền đều kinh nghi nhìn lại bên này.

Yêu binh một mực thủ ở bên cạnh Linh Tê vội vàng khua tay nói:

- Không sao không sao, chẳng có chuyện gì hết, Cửu Đầu tướng quân không cẩn thận đụng phải mép thuyền thôi.

Nghe vậy, đám yêu binh dồn dập cười lên.

Trong tiếng cười, Cửu Đầu Trùng lặng lẽ cắn răng trừng nhìn Linh Tê.

Linh Tê lại vẫn mặt không đổi sắc, nhè nhẹ khom lưng nói:

- Cửu đầu tướng quân quá khen, thời kỳ phi thường, không thể không dùng thủ đoạn phi thường. Linh Tê cũng chỉ đề phòng trường hợp xấu nhất thôi.

Nói rồi, nàng quay mặt sang hướng tới Ngưu Ma Vương, nhẹ giọng nói:

- Ma vương thì sao? Có nguyện ý ở lại tử thủ cùng chúng ta?

- Xem ra tiểu nha đầu có chút thủ đoạn, đương sơ chúng ta ủng hộ ngươi chấp chưởng Hoa Quả Sơn quả nhiên không sai. Thiên hạ này xác thực sớm muộn đều là của đám thanh niên các ngươi.

Ngưu Ma Vương hít một hơi thật sâu, liếc Cửu Đầu Trùng mặt đỏ bừng bừng một cái, nói:

- Chẳng qua, tử thủ, phải có giá trị để tử thủ mới được. Bọn họ có thể đi nơi đâu? Còn có nơi nào là an toàn? Đúng là bất kỳ yêu quái nào cũng nên trân trọng cục diện này, nhưng vấn đề bây giờ không phải trân trọng hay không trân trọng.

Dùng Hỗn Thiết Bổng trong tay chỉ chỉ đám tăng lữ nơi xa, Ngưu Ma Vương há há mồm, nhưng nửa ngày vẫn không thấy nói tiếp.

Thoáng nhìn dòng chảy màu vàng phía chân trời, Linh Tê nhẹ giọng nói:

- Ta và phụ thân đều sẽ ở lại, như quả Ma vương muốn đi, thì thừa dịp hiện tại đi ngay. Linh Tê không hiểu binh pháp, nhưng Linh Tê biết, hai quân giao phong, một khi có bộ đội lâm trận bỏ chạy, rất có thể sẽ dẫn đến toàn tuyến sụp đổ. Như quả Ma vương nguyện ý ở lại, Linh Tê thay mặt toàn bộ Yêu tộc, cảm tạ Ma vương.

Nói xong, Linh Tê liền muốn khom lưng hành lễ, lại bị Ngưu Ma Vương vươn tay nâng dậy.

- Ngươi cảm thấy ta sẽ đồng ý?

Linh Tê lẳng lặng nhìn Ngưu Ma Vương, không cất lời.

Cau mày suy nghĩ hồi lâu, Ngưu Ma Vương nhẹ giọng nói:

- Kỳ thực đúng là ta muốn chạy, cục diện này, rõ ràng không đánh nổi. Những yêu quái được đưa ra ngoài kia, cuối cùng có thể sống được bao nhiêu đều thành vấn đề. Mua bán như thế, bồi suất quá thấp, chẳng nghĩa lý gì cả, không khéo còn đáp luôn tính mạng. Chẳng qua, ta lại lo lắng...

- Lo lắng cái gì?

Nhìn tăng lữ nơi xa, Ngưu Ma Vương thở dài một hơi nói:

- Lo lắng nhỡ Đại Thánh gia không chết... Vốn là đã có thành kiến với mấy huynh đệ chúng ta, nếu hắn còn sống, lại biết chúng ta lâm trận bỏ chạy... Đến lúc đó kết cục còn thảm hơn bị Thiên Quân lùng bắt nhiều. Nhị đệ kia của ta cũng bởi thế mà chết dưới Kim Cô bổng... Chẳng qua ngay cả Cửu Đầu Trùng mà ngươi cũng không buông tha, đúng là khiến ta thoải mái rất nhiều. Ha ha ha ha.

Suy nghĩ một chút, Ngưu Ma Vương có phần do dự thán nói:

- Ta phải thương lượng với mấy huynh đệ xem thế nào đã.

- Vậy, Linh Tê xin phiền Ma vương.