Dịch bởi: ThiemThu
Đồng tử vừa hé ra một khe nhỏ liền vội vàng khép lại, dựa lưng vào cửa lớn, trùng trùng thở gấp.
- Thế nào?
Một đồng tử khác thấp giọng hỏi.
Tám tên còn lại cũng đều mở to tròng mắt, kinh hoảng nhìn đồng tử kia.
- Không... Không hay, yêu hầu ở ngay ngoài cửa.
- Ở ngay... Ngoài... Ngoài cửa?
- Các ngươi chặn ở đây, ta đi bẩm báo sư phó.
- Được... Được.
Đồng tử kia vung chân cuồng chạy về hướng đại điện.
Trong cảnh tượng hỗn loạn, vô số tiên gia đằng không mà lên, cuống cuồng lao tới Di La cung.
Nhưng mà, trong thiên không giống như có một chiếc lồng vô hình khóa chặt lại, mặc cho bọn họ giãy dụa, kêu khóc thế nào, đều không ai có thể thoát khỏi phạm vi Đâu Suất Cung.
“Oanh” một tiếng.
Trong hoảng loạn, một thiên tướng tiện tay vung ra một sợi linh lực đánh tới trên mặt hầu tử, nổ tung, hất lên một trận bụi khói.
Lập tức, chúng nhân dừng lại huyên náo, nín thở ngơ ngác nhìn lên.
Một trận gió nhẹ vuốt quá, thổi tan khói mù, lộ ra thân ảnh lông lá kia.
Khuôn mặt bị đánh từ chính diện, nhưng không mất dù chỉ một sợi lông. Hắn lẳng lặng đưa mắt nhìn hướng thiên tướng vừa ra tay.
Tất cả mọi người không hẹn mà cùng nuốt khô ngụm nước bọt.
Thiên tướng kinh hoảng lùi ra sau, cướp đường mà chạy. Song vô luận hắn chạy tới đâu, tiên gia tứ phía đều lấy tốc độ càng nhanh tách xa khỏi hắn.
Ánh mắt hầu tử vẫn lặng lẽ đuổi theo thiên tướng không tha, nửa buổi, hắn thoáng bật cười.
Thiên tướng dừng chân lại. Sợ hãi nhìn hắn, hai bắp chân không ngừng run rẩy.
- Yên tâm, ta sẽ không giết ngươi.
- Thật... Thật ư?
Nhất thời, thiên tướng kinh khóc.
Hầu tử thu lại thần tình bỡn cợt trên mặt, lạnh giọng nói:
- Giả thôi.
Lời còn chưa dứt. Chỉ thấy hai mắt hầu tử thoáng chớp động ngân quang, thiên tướng đột nhiên phát ra một tiếng gào thét giống như heo bị chọc tiết, đưa tay bóp lên cổ chính mình, cả người ngã xuống đất, cơ thịt toàn thân trướng ra, thẳng đến căng phá khải giáp.
Hầu tử mặt không biểu tình lặng lẽ mà nhìn.
Tất cả tiên gia đều hoảng hồn.
“Phanh” một tiếng, thân thể thiên tướng giống như khí cầu căng đầy hơi, nổ tung.
Tiên gia bốn phía dồn dập tránh né huyết vũ phun vãi mà ra.
Đầu lâu vạch thành một đường parabol giữa không trung, rơi đến trước mặt hầu tử, đôi mắt còn đang trợn trừng như chuông đồng, trong mắt bày đầy tơ máu, miệng há há, rất nhanh liền mất đi hơi thở.
Tất cả tiên gia đều nín thở, mắt mở to nhìn hầu tử.
Từ từ hạ xuống đất, hầu tử chẹp chẹp môi, chậm rãi lắc đầu, lười nhác nhìn đầu lâu kia, xách lấy Kim Cô bổng dộng mạnh xuống.
“Bành” một tiếng, đầu lâu triệt để nện thành thịt tương, não tương và huyết thủy tứ tán ra.
Nháy mắt, có tiên gia kêu rít lên, nhưng càng nhiều lại vội vàng che kín môi, không dám lên tiếng.
- Sư phó --! Sư phó! Không hay! Yêu hầu đã đến cửa cung!
Đồng tử kêu rít lên, bước qua bậc cửa, bị vấp ngã xuống đất, lại vội vàng bò lên, quỳ ở sau lưng Lão Quân.
Trong ám thất, tước nhi súc thành một đoàn, đôi tay nhỏ không ngừng vò lấy khăn tay. Tâm tạng như chực chờ nhảy ra ngoài.
Chỉ thấy Lão Quân khẽ cúi đầu nhìn mặt đất đầy đá vụn. Thở hắt ra một trận mây mù, cười lên thảng thốt:
- Vi sư, biết rồi.
Chỉ một câu, Lão Quân liền không nói gì thêm.
Đồng tử ngạc nhiên nhìn sang Trấn Nguyên Tử, Trấn Nguyên Tử lại chỉ khoát khoát tay, tỏ ý hắn lui xuống.
Đồng tử vi khẽ cúi đầu, do dự hồi lâu, nhẹ giọng hỏi:
- Yêu hầu kia... Sư phó liệu có sách lược ứng đối?
- Không có.
- Không... Không có?
Tức thì, mặt đồng tử cắt không còn chút máu.
Trấn Nguyên Tử hít một hơi thật sâu, hỏi:
- Thích Già Ma Ni sẽ đến ư?
- Chắc vậy, sắp rồi.
Thời này khắc này, cự Phật màu vàng trong Linh sơn Đại Lôi Âm tự vẫn im lìm ngồi xếp bằng, cánh tay đáp trên đầu gối, khe khẽ vỗ nhịp, tựa hồ đang chờ đợi thời khắc sắp sửa đi đến.
- Thật dễ lừa!
Dưới ánh mắt chúng tiên, hầu tử vươn mình vặn eo nói:
- Đừng lãng phí tâm cơ nữa, chạy, khẳng định là chạy không thoát, nghĩ xem nên chết thế nào đi.
Lập tức, đám tiên gia kia hai chân mềm nhũn, quỳ gối hướng hầu tử, ngao ngao khóc lớn, kêu la khàn cả giọng:
- Đại Thánh gia tha mạng, Đại Thánh gia tha mạng a...
Chỉnh chỉnh trên vạn tiên gia, quỳ thành một mảnh, không một ai dám đứng lên.
Tây Vương Mẫu sớm đã súc thành một đoàn trong góc. Ngọc đế ngồi bệt dưới đất, đầu óc trống rỗng.
Từ từ nhìn lướt qua chúng tiên gia quỳ khắp đất, dập đầu đến tóe máu, hầu tử móc móc lỗ tai, từng bước đi tới trước mặt Ngọc đế, tay ôm lấp Kim Cô bổng dính bê bết máu, ngồi xổm xuống, quét mắt chỉ đám tiên gia bốn phía, nhẹ giọng nói:
- Nhìn thấy không, đây chính là tiên gia mà Thiên Đình nhà ngươi nuôi ra, còn không có cốt khí bằng yêu quái Hoa Quả Sơn. Cảnh tượng này, người ngoài nhìn vào còn tưởng ngươi đã chết. Chẳng qua... Cũng sắp rồi.
Ngọc đế khẽ cúi đầu, mắt chớp nhẹ, vội ngẩng đầu lên thấp giọng nói:
- Tha... Tha trẫm một con đường sống, chẳng phải ngươi nói ngươi chỉ cần giết Lão Quân? Hắn ở ngay bên trong... Ngươi muốn cái gì trẫm đều cho ngươi... Đúng... Đúng rồi, ngươi còn muốn giết Nhị Thanh, không vấn đề, trẫm lập tức triệu tập nhân mã, cùng ngươi giết lên, được không? Được không?
Hai mắt hắn mở to, ôm đầy mong đợi nhìn hầu tử, thoáng run lên bổ sung tiếp:
- Cho dù ngươi muốn ngồi lên long ỷ của trẫm, trẫm cũng hai tay dâng lên... Chỉ cần, chỉ cần ngươi tha trẫm một con đường sống...
Khóe môi hầu tử từ từ nhếch lên, ý cười dần phù hiện trên mặt.
Ngọc đế cũng vội nhe răng cười bồi.
Tiên gia bốn phía đều vươn dài cổ, dỏng tai lên, nuốt khô nước bọt, chờ đợi.
Trong ánh mắt mỏi mòn của chúng tiên, hầu tử vươn ra một tay đáp lên vai Ngọc đế, lập tức, toàn thân Ngọc đế run lên, nháy mắt ý cười trên mặt bị đánh tan, lại vội vàng cố nặn ra vẻ hiền lành vô hại.
- Chủ ý hay.
Lúc nghe được câu này. Ngọc đế có thể nói là hớn hở như điên. Đám tiên gia bốn phía đều kích động như muốn khóc.
Song không đợi bọn họ cười ra tiếng, lại thấy sắc mặt hầu tử hơi biến, nhàn nhạt nói:
- Chẳng qua, đã quá trễ.
- Trễ?
Khóe môi Ngọc đế thoáng giật nhẹ, mặt tái xanh.
Tiên gia bốn phía kinh hãi há hốc mồm. Hai mắt mở to, lại không dám suyễn hơi.
- Thật đấy, đã trễ quá rồi, ta cũng thấy tiếc cho ngươi. Ngươi nói xem... Đương sơ nếu ngươi chịu hạ lệnh mở Nam Thiên môn, làm sao sẽ rơi vào tình cảnh như bây giờ?
Nói tới đây, hầu tử cười hì hì vươn tay vỗ nhẹ lên mặt Ngọc đế:
- Cái thế giới này không có thuốc chữa hối hận, chuyện đã lỡ rồi, Đại Thánh gia ta cũng không giúp được ngươi...
Ngọc đế vội vàng níu chặt lấy tay hầu tử, quỳ đất, mếu máo kêu nói:
- Không... Không, còn kịp! Trẫm biết sai rồi! Còn kịp! Các ngươi nói đúng không? Còn kịp!
- Đúng đúng... Còn... Còn kịp...
Đám tiên gia dồn dập thấp giọng phụ họa.
Mặt không biểu tình nhìn Ngọc đế đã gần phát điên, hầu tử từ từ mở miệng nhổ ra mấy chữ:
- Thật là, một đám hèn nhát.
- Đúng... Trẫm là đồ hèn... Giết dạng người như trẫm chẳng được ích gì, chỉ làm bẩn tay ngài. Cầu... Cầu Đại Thánh gia cao giơ quý thủ... Tha cho trẫm.
Vung tay Ngọc đế ra. Trong ánh mắt kinh hãi từ bốn phía nhìn lại, hầu tử chậm rãi đứng dậy bẻ bẻ cổ nói:
- Ai, từ lúc nào mà ta nói nhảm nhiều thế này? Quên đi, làm việc thôi.
Lời còn chưa dứt, chỉ thấy hắn đã hóa thành một đạo ảo ảnh khua múa Kim Cô bổng giết tới bốn phía.
Nhất thời, tinh phong huyết vũ.
Tiếng kêu thảm kinh thiên động địa và tiếng cuồng tiếu của hầu tử từ ngoài cung truyền vào, đám đồng tử trong Đâu Suất Cung đều bị dọa vỡ mật.
Trong đại điện, Lão Quân từ từ khép lại hai mắt, toàn thân thoáng run lên, cúi đầu, trầm mặc.
Trấn Nguyên Tử lặng lẽ nhìn đăm đăm mặt đất đầy đá vụn. Im lìm ngồi đó.
Nguyên Thủy Thiên Tôn và Thông Thiên giáo chủ thân ở trong Di La cung thoáng liếc mắt nhìn nhau, không nói lời nào.
Ngoài Di La cung cũng tụ tập vô số tiên gia, nghe được tiếng kêu thảm từ bên dưới truyền lên, ai nấy đều run rẩy không thôi.
Nhưng đã đến tầng trời ba mươi lăm, bọn họ còn có thể chạy đi đâu?
Trong trời cao, Dĩ Tố gắt gao cắn răng, từ từ bay lên. Sắc mặt dần chuyển thành trắng bệch.
Nàng thấy được Thiên Đình máu chảy thành sông, thấy được đền đài lầu ác từ từ sụp đổ trong ánh lửa, thấy được thi hài khắp đất...
Khói mù cuồn cuộn xung thiên mà lên, tràn khắp hết thảy.
Trên đống phế khu kia, từng tên phân thân vẫn đang tới lui sưu tầm kẻ sống.
Vô luận là về tu vị, hay về tâm lý, gông xiềng một mực tới nay chế ước hắn đã không còn tồn tại, thời này khắc này, hắn chỉ là một con yêu hầu, một con yêu hầu triệt để, không có gì cố kỵ, chỉ vì tuyên tiết phẫn nộ trong lòng, mà không tiếc phải hủy diệt toàn bộ thế giới.
Chứng kiến tất cả, Dĩ Tố tựa hồ đã hiểu ra điều gì.
- Dùng toàn bộ Thiên Đình bồi táng cho nàng... Không ngờ đúng là một câu thành sấm.
Dần dần, nàng cười, là hớn hở, lại càng như là đành chịu.
Tiếng vang khủng bố ngoài Đâu Suất Cung cuối cùng đã dừng lại, thế giới chìm trong im lìm chết chóc.
Đồng tử thủ ở trong cửa ngơ ngác nhìn nhau:
Tiên Hiệp,
Ngôn Tình,
Xuyên Không,
Linh Dị,
Sủng,
Nữ Cường,
Hài Hước,
Huyền Huyễn,
Trọng Sinh,
Gia Đấu,
Điền Văn - Không có thanh âm... Hay là đã đi rồi?
Lão Quân mở mắt.
Cự Phật màu vàng trong Đại Lôi Âm tự dừng lại nhịp gõ.
Trên biên cảnh Hoa Quả Sơn, Chính Pháp Minh Như Lai lăng không chỉ tay hướng tới quân trận yêu quân, vô số tăng lữ nhào lên. Nháy mắt Hoa Quả Sơn kích hoạt tất cả pháp trận phòng ngự, linh lực hộ thuẫn đủ mọi màu sắc sáng lên giữa không trung.
- Mở cửa xem xem, coi thử thế nào.
- Nhỡ hắn thừa cơ tiến vào thì biết làm sao?
- Cửa này có thể ngăn nổi hắn?
Mấy tên đồng tử đối mắt nhìn nhau, hồi lâu, một tên trong đó phồng lên dũng khí vươn tay ra.
Từ từ, từ từ, cánh cửa hé ra một khe nhỏ.
Hắn nuốt khô ngụm nước bọt, thấp thỏm nhìn ra ngoài.
Thoáng chốc, hắn liền khép cửa lại. Nhất thời không cẩn thận kích phát tiếng ma sát khiến cho mấy tên đồng tử khác sợ đến nỗi thiếu chút thì hồn phi phách tán.
- Sao... Thế nào rồi? Hắn còn ngoài đó không?
Đồng tử kia run run há há mồm, lại cứng họng ở đó, nửa ngày không thốt được lời nào.
Từng giọt máu tươi thuận theo mép phù thạch chảy xuôi tí tách.
Tay dính máu, chân thừa nửa đoạn, đầu lâu bị đập nát một nửa, thân xác bị xé thành hai nửa...
Trên mặt đất rộng thoáng trải một tầng máu thịt, không có cỗ thi thể nào là nguyên vẹn.
Trên mảnh bình nguyên máu thịt ấy, hầu tử khắp người là máu, chống Kim Cô bổng cô đơn đứng đó, tay xách hai đầu lâu, liếc mắt nhìn về hướng cửa lớn Đâu Suất Cung.
- Mở, cửa.
Trong cửa cung, năm tên đồng tử vội vàng cắn răng gồng sức ấn chặt đại môn.
- Ta nói, mở cửa.
Năm tên đồng tử vẫn gồng mình ấn chặt.
- Ta nói, mở cửa --!
Một tiếng gầm gào, cuồng phong sắc bén như đao ập tới, lập tức, tất cả pháp trận đều bị xung sụp trước luồng linh lực bá đạo ấy, đại môn Đâu Suất Cung sừng sững vạn năm, vách tường dày nặng, nóc nhà cứng chắc, dưới sức gió không thể tưởng tượng đều bị hất tung, vỡ thành phấn mạt phiêu tán nơi xa, chỉ thừa lại nền tường đổ nát cao chưa tới hai thước như là dấu tích ghi chép đường nét đương sơ.
Trong ám thất, Tước Nhi co mình súc thành một đoàn, không dám nhúc nhích.
Lão Quân hít một hơi thật sâu, chấn vỗ tay áo, đứng dậy, xoay người.
Cửa cung ầm vang sụp đổ, hất lên từng trận cát bụi.
Mấy tên đồng tử sợ hãi trốn vào góc tường.
Hai người khiên động đại chiến tam giới, hai người, cuối cùng lại lần nữa mặt đối mặt.
Ngoài cửa cung, hầu tử liếc mắt khinh miệt nhìn Lão Quân, tiện tay ném ra, hai chiếc đầu lâu lăn tới trước mặt hắn.
Là Ngọc đế và Tây Vương Mẫu.
Lão Quân chỉ thoáng nhìn một cái, hít một hơi thật sâu, liền nhướng mày trông hướng hầu tử.
- Ta tới rồi đây.
- Kẻ tu thành Thiên Đạo bất tử bất diệt, dù Đạo tâm đã phá, tu vị mất hết, cũng vẫn bất tử bất diệt.
Nhìn chằm chằm Lão Quân, hầu tử mặt không biểu tình nói:
- Ta biết, bởi thế, ta muốn cho ngươi sống không bằng chết.