Dịch bởi: ThiemThu
Nương theo yểm hộ từ pháp trận, yêu quân Hoa Quả Sơn lại lần nữa triển khai đánh giáp là cà cùng quân đoàn tăng lữ, từng trận huyết vũ vung vẫy trên đại địa.
Ngưu Ma Vương, Cửu Đầu Trùng và cả Đại Giác thống lĩnh bộ đội của mình kết hợp với phòng hộ từ pháp trận Hoa Quả Sơn, chặn đứng quân đoàn tăng lữ ở ba hướng, số bộ đội còn lại cũng tấn tốc được điều tới chiến trường, nhất thời, thế trận lâm vào giằng co.
Nhưng mà, tường thành dùng máu thịt để dựng lên thì có thể thủ được bao lâu?
Đoản Chủy mở to tròng mắt đứng trên boong kỳ hạm, vẻ mặt đầy lo âu.
Linh Tê đứng một bên tuy nhìn qua có vẻ bình tĩnh hơn nhiều, nhưng ánh mắt cũng không ngừng tới lui giữa bộ đội của năm vị Yêu Vương, tay giấu ở trong tay áo nắm siết lại.
- Cửu Đầu Trùng chắc không vấn đề, ngươi khống chế Vạn Thánh công chúa đúng là hơi quá. Năm gia hỏa kia thì còn...
- Ngươi cảm thấy chúng ta có thể gánh qua được ư?
Linh Tê nhẹ giọng hỏi.
Chính tiền phương, một đợt tăng lữ phải đông tới hơn vạn xúc phát bẫy rập của pháp trận, bị vây khốn trong hộ thuẫn, bộ đội Mi Hầu Vương và Ngục Nhung Vương từ hai mặt áp chế, giống như chặt dưa thái rau, rất nhanh liền giết sạch nhóm này.
Dựa vào pháp trận mà chiến đấu, so với trước kia nhìn qua có vẻ hiệu quả hơn nhiều. Chí ít, đối phương muốn tiến công cần phải trả ra đại giá càng lớn.
- Chắc được...
Đoản Chủy cau mày thán nói:
- Với tình thế trước mắt... Có lẽ rất khó. Phật môn không hề đơn giản như chúng ta từng nghĩ.
- Chắc ngươi cũng hiểu, nếu Cửu Đầu Trùng chiến tử, Hoa Quả Sơn thất thủ, đến lúc đó Vạn Thánh công chúa và đứa trẻ trong bụng sẽ thành cô nhi quả mẫu. Để Cửu Đầu Trùng chọn giữa Yêu tộc và Vạn Thánh công chúa, hắn sẽ chọn bên nào?
Nghe vậy, Đoản Chủy thoáng thất thần. Cười hừ một tiếng, lắc đầu đành chịu.
Làm như vậy là đúng, nhưng làm như vậy liệu có được không?
Linh Tê chậm rãi nói:
- Hắn là người chồng tốt, nhưng không phải tướng soái tài ba. Ta cũng là bị bức bất đắc dĩ.
Nuốt khô ngụm nước bọt, Đoản Chủy nhẹ giọng nói:
- Ta cũng không phải tướng soái tài ba, chưa từng gánh trách nhiệm nặng nề như này... Trước giờ đều vậy, toàn là thánh mẫu đại nhân đứng sau nâng đỡ. Bằng không cái ghế nguyên soái này ta làm sao ngồi được?
- Tóm lại có rất nhiều chuyện là bất đắc dĩ mà làm. Ngay cả Thiên Đình cũng thua bởi thời gian... Chặng đường chúng ta phải đi còn rất dài.
Một tên La Hán trùng trùng đâm sầm vào Ngưu Ma Vương, từng hồi hỏa tinh tung tóe, tiếng nổ vang đinh tai nhức óc.
Nhìn ra chiến trường cuộn trào linh lực nơi xa, Đoản Chủy nhẹ giọng nói:
- Ngươi vẫn nên rút đi nhanh lên, muộn nữa là chạy không thoát. Nói thế nào cũng phải cần một người sống tiếp để làm chuẩn bị cho sau này. Thánh mẫu đại nhân không biết còn sẽ trở về không, Đại Thánh gia có lẽ đã... Chỉ có thân phận của ngươi là thích hợp nhất. Hoa Quả Sơn, tất phải được tiếp diễn, cho dù không phải ở chỗ này.
Quay đầu nhìn hướng lũ yêu Hoa Quả Sơn còn đang từ từ triệt ly, Linh Tê nhẹ giọng thán nói:
- Một người là không đủ, bởi thế, chúng ta nhất định phải cầm cự, tranh thủ thời gian.
- Ta nhớ trước đây ngươi rất ít khi mở miệng nói chuyện, cơ hồ không quản lý quân vụ chính sự, làm sao hôm nay lại... Tích cực như vậy?
Linh Tê thoáng trầm mặc một lúc, nhẹ giọng nói:
- Bởi vì ta biết thánh mẫu đại nhân không thích ta can dự, nàng cho là Hoa Quả Sơn không cần thái tử. Chỉ cần có một mình Đại Thánh gia là đủ rồi.
Đoản Chủy chỉ biết cười khổ.
Liếc nhìn chiến trường xa xa, Phật đà cầm kiếm kia khẽ nhíu mày nói:
- Pháp trận ở đây còn nhiều hơn cả ở Thiên Đình.
- Chắc là bởi Hoa Quả Sơn không có thiên hiểm như Nam Thiên môn. Yêu tộc chưa bao giờ thực sự sống trong hòa bình, lo xa một chút cũng có thể hiểu được.
Phật Đà tay cầm Như Ý ở một bên nhẹ giọng thán nói:
- Chẳng qua, trận này, không thể dây dưa quá lâu.
Chính Pháp Minh Như Lai từ từ ngẩng đầu lên nhìn trời sao lấp lánh, ngón tay vươn hướng nơi xa sau lưng.
Lập tức, ở hướng chỉ tới chớp hiện một đạo ánh sáng nhỏ yếu cơ hồ không thể phát giác.
Trên tầng trời ba mươi ba, cuồng phong cuốn lấy mây mù gào thét mà qua, phất động tàn y la liệt dưới đất.
- Muốn lão phu sống không bằng chết? A ha ha ha...
Lão Quân thoáng ngẩng đầu nhìn lên mảnh trời đêm đen nhánh, trong ánh mắt đầy vẻ mệt nhọc, bàn tay nhăn nheo siết chặt lại, nhấp môi thán nói:
- Lão phu chứng kiến khắp thế gian bách thái... Rất muốn biết ngươi có thể khiến lão phu sống không bằng chết như thế nào.
Gió ào ào thổi qua phế khu.
Hầu tử kéo lên Kim Cô bổng, mặt không biểu tình, từng bước đi tới trước mặt Lão Quân.
Nơi xa, Trấn Nguyên Tử lặng lẽ đứng nhìn.
Trong ngóc ngách, Tước Nhi khe khẽ nhô đầu ra, từ xa xa nhìn con khỉ khiến nàng ngày nhớ đêm mong, lại chưa từng chân chính gặp qua, sít sao che lấy môi.
Trên Linh sơn, một đạo kim quang xung thiên mà lên, nháy mắt liền tan biến trong trời đêm.
Tăng lữ trong chùa miếu bốn phía dồn dập quỳ đất khấu bái, tiếng tụng kinh xông thẳng chín tiêu.
Nhất thời, thế giới vốn đang an tĩnh phảng phất như bừng tỉnh. Chỉ là loại bừng tỉnh này, không có nửa điểm sinh khí.
Vung lên Kim Cô bổng, hầu tử nện tới Lão Quân.
Không có né tránh, không có va đập kinh thiên động địa, không có chiến đấu huyễn lệ, Lão Quân giơ tay lên chính diện gánh xuống một gậy kia.
Chỉ nghe “oanh” một tiếng, thân hình Lão Quân chợt giật ra sau, đầu gối quỳ đất, một búng máu tươi phun vãi ra, bắn ướt đầy đất.
Đám đạo đồ trong góc sợ đến nỗi kêu rít ra tiếng, Tước Nhi mắt trợn tròn, tay ôm chặt môi.
Trấn Nguyên Tử nghiêng mặt qua, mắt khép lại, không nỡ nhìn.
Hầu tử vẫn kéo lê Kim Cô bổng từng bước đi tới, lành lạnh hỏi:
- Ngươi không mất hết tu vị, sao không thử đánh với ta một trận?
- Có... Có nghĩa lý gì không?
Lão Quân thoáng run lên, che lấy môi đầy là máu tươi, khẽ bật cười, cánh tay buông thỏng sớm đã đầm đìa máu tươi, vặn vẹo đến biến hình:
- Ngươi cho rằng vì sao ngươi có cơ hội thành tựu Thiên Đạo? A ha ha ha, như quả... Như quả không phải lão phu nợ Phong Linh lời hứa phù hộ ngươi, cái khắc ngươi nuốt xuống đan dược kia, lão phu đã có thể mạt giết ngươi rồi.
- Ngươi cho rằng ngươi nói vậy, ta sẽ bỏ qua? Giết ngươi một trăm lần, đều khó tiết hết mối hận trong lòng ta!
Vung lên Kim Cô bổng, hầu tử nhắm chuẩn bàn chân Lão Quân, trùng trùng nện xuống.
“Răng rắc” một tiếng, Lão Quân ngã vật ra đất, cắn răng, gắng gượng chịu đựng.
Từng giọt mồ hôi lạnh từ trên trán trượt xuống.
Chân đã đứt. Hé môi thở ra một đoàn sương mù, lại vẫn không ngừng cười.
Thời này khắc này, hắn chỉ biết cười.
- Ta biết, đánh gãy toàn bộ xương cốt trên người ngươi đều không chết. Không... Không chỉ đánh gãy, có mài thành phấn vụn cũng không chết. Thật may là ngươi không chết, như thế, ta mới có thể từ từ giày vò ngươi.
Vung lên Kim Cô bổng, lần này hầu tử nhắm tới xương sườn Lão Quân.
- Dừng tay --!
Một tiếng quát từ nơi xa truyền lại.
Hầu tử từ từ quay đầu.
Tước nhi xách váy chạy tới ngã nhào bên cạnh Lão Quân, vươn tay muốn đi dìu đỡ, lại bị Kim Cô bổng ngăn cản.
- Ngươi là ai?
Hầu tử lành lạnh hỏi.
Tước Nhi không dám nhìn thẳng vào mắt hầu tử, nàng cúi đầu thoáng run lên nói:
- Ta... Ta là tiên nga Đâu Suất Cung.
- Thiên Đình có tiên nga nhỏ thế này? Sao ta không biết. Không có yêu khí, không có linh lực, cái gì cũng không có...
Hầu tử nheo mắt lại, bạch quang chớp động, lập tức, mắt hắn chợt trợn tròn.
Thứ hắn nhìn thấy là một chiếc lông vũ, một chiếc lông vũ đã có phần phai màu.
Nam Thiên môn, Tiểu Bạch Long cõng lấy Bạch Tố từ từ đi ra, mờ mịt nhìn thiên địa.
Nghiêng mặt sang, hắn mới phát hiện Bạch Tố đã ngủ say.
Thở dài một hơi đành chịu, hắn nhẹ giọng thán nói:
- Sau này ta không còn là Tây Hải Tam thái tử. Đến Nam Chiêm Bộ Châu, chúng ta cùng nhau cải tranh thành nhân loại, sống yên ấm trọn đời. Thỉnh thoảng ta còn có thể giúp bọn họ cầu mưa. Cái này ta thạo lắm, ha ha ha ha.
Đúng lúc đó, trong trời đêm đen nhánh nơi xa thoáng chớp động một điểm sáng màu vàng. Khắc sau, quang mang màu vàng kia lướt ngay sát vai, xuyên qua Nam Thiên Môn, biến mất không tung tích.
Tiểu Bạch Long sửng sốt, hai mắt không ngừng chớp nháy.
- Vừa nãy là cái gì? Ảo giác?
Tốc độ nhanh như thế, song từ đầu đến đuôi, khí lưu bốn phía đều không hề có động tĩnh...
Nhìn chằm chằm Tước Nhi, hầu tử thoáng bật cười:
- Đây là thứ ngươi dùng để thay thế Phong Linh?
Tước Nhi gắt gao cắn môi, nước mắt rớt xuống lã chã.
- Ta... Ta không phải nàng...
- Không hỏi ngươi.
Lão Quân vẫn nằm trên đất, che miệng cười không ngừng.
- Nói đi, phải hay không!
Kim Cô bổng lại vung lên, trực tiếp nhắm chuẩn đầu Lão Quân.
Tước Nhi cả kinh, vội vươn tay muốn ngăn trở, lại bị hầu tử hất tay lên, cả người bị quăng ra xa, lộn vòng vài trượng, tay chân đều bị xây xát, máu tươi đầm đìa.
Không đợi nàng kịp đứng lên, mấy đạo linh lực đã ép chặt người toàn thân, cả miệng cũng bị che kín, không động đậy được.
Hầu tử lành lạnh nói:
- Tốt nhất ngươi nên ở yên đó, đừng tưởng rằng ta không dám giết ngươi.
Tước Nhi gắt gao cắn răng, nước mắt tràn ra chảy xuôi như đê vỡ.
Chứng kiến cảnh trước mắt, Lão Quân ôm mặt, cười càng điên cuồng.
Tầng trời thứ chín, Dĩ Tố hạ xuống trên một mảnh phế khu, tay ôm ngực trùng trùng thở dốc.
Đột nhiên, một đạo kim quang từ phía sau lướt qua bên người.
Đợi lúc nàng quay đầu lại, sớm đã không thấy được gì.
Hầu tử vươn tay kéo Lão Quân từ dưới đất lên, đầu gối trùng trùng húc vào bụng Lão Quân.
Một búng máu tươi phun ra, tiếng cười tắc nghẽn mà dừng, Lão Quân ho lên sặc sụa, lại bị hầu tử ném ngã xuống đất.
Đợi đến khi hoãn thần, hắn lại tiếp tục cười, càng lúc càng cười điên cuồng.
- Hắn sắp đến, ngươi biết không?
- Ai?
Lời còn chưa dứt, sắc mặt hầu tử đã hơi đổi, chợt quay đầu nhìn lại.
Sau lưng hắn, từng đạo kim quang lăng không hội tụ, một pho cự Phật màu vàng cao tới trăm trượng bỗng nhiên xuất hiện.
Quang hoa sáng lòa chói mắt, giống như vầng thái dương đột ngột hiện ra, chiếu bừng bốn phía như ban ngày, khiến cho không ai nhìn rõ được bộ mặt thực sự của cự Phật.
- Thích Già Ma Ni?
Hầu tử híp mắt lẳng lặng mà nhìn.
- A di đà Phật, thiện tai thiện tai. Yêu hầu nhà ngươi họa hại tam giới, đồ lục sinh linh, tội nghiệt quá đỗi sâu nặng. Còn không mau mau bỏ xuống đồ đao, quy y cửa Phật?
Từ đầu tới đuôi, hắn thậm chí không hề há mồm, thanh âm lại tựa như từ bốn phương tám hướng đồng thời áp tới, đinh tai nhức óc.
- Quy y cửa Phật? Ngươi đùa ta đấy à?
Hầu tử trùng trùng dộng mạnh Kim Cô bổng, nhếch miệng bật cười:
- Hai bên đều là tu vị Thiên Đạo, chẳng lẽ, ngươi còn muốn vì tử địch mà làm một trận với ta?
Như Lai chậm rãi nói:
- Nếu yêu hầu ngươi chấp mê bất ngộ, có gì mà không thể.
- Vậy ư?
Đúng lúc này, Lão Quân giãy dụa ngồi dậy, thấp giọng nói:
- Ngươi cho rằng, là ai lấy hồn phách Tước Nhi?
Hầu tử hơi ngớ.
Chỉ vào Như Lai, Lão Quân cao giọng gầm nói:
- Là hắn! Chính là hắn! Như Lai! Phật môn... Thích Già Ma Ni chí cao vô thượng của Phật môn!
Thanh âm từ từ vọng khắp tứ bề.
Cơ thịt trên mặt hầu tử thoáng co quắp. Hắn ngẩng đầu, trông hướng cự Phật màu vàng kia.
- Ha ha ha ha! Thật là kế hay a. Để Tước Nhi đầu thai thành Phong Linh, hai đời giao thoa, lão phu liền không thể không giết nàng. Nàng lại sớm quen biết con khỉ này, lão phu không động không được. Thật không dễ dàng mới nghĩ ra cách phá cục, nhưng ngươi lại thiết kế đưa mệnh bài cho hầu tử, dạy hắn làm thế nào để đột phá pháp trận Nam Thiên môn... Không, không phải dạy hắn đột phá pháp trận Nam Thiên môn, mà là dụ lừa hắn cắn nuốt Thất Xảo Di Vân Đan!
- Tử cục độc lắm! Thúc thủ vô sách, thúc thủ vô sách a! Quả thật cao minh chí cực. Từ nay về sau, trong tam giới này, Như Lai ngươi chính là đệ nhất nhân!
Một trận gió nhẹ từ từ thổi qua.
Toàn bộ thế giới chìm trong câm lặng, chỉ thừa lại tiếng cười điên cuồng của Lão Quân.
Kim Cô bổng trong tay hầu tử sớm đã siết vang răng rắc.
Như Lai vẫn lặng lẽ ngồi trên đài sen, mặt không biểu tình, giống như chỉ là một pho tượng Phật bình thường.