Dịch bởi: ThiemThu
Thổ địa bị cày xới đến biến dạng, chỉ thừa lại Như Lai lẳng lặng đứng đó, ngửa đầu nhìn trời.
Trong tích tắc, tất cả ảo giác đều được giải trừ.
Tức thì, Kim Cô bổng đánh ra một hạp cốc sâu hoắm trên mặt đất từ từ tan biến trước mắt chúng nhân, thay vào đó là thân ảnh của hầu tử.
Chỉ thấy hắn đón lấy gió, một tay nắm lấy Kim Cô bổng đã rụt về hình thái bình thường, chân đạp lên Chính Pháp Minh Như Lai đang trọng thương, thoáng thở phào một hơi.
Từng sợi lông tơ trên người dựng thẳng lên, phất động trong gió.
Trong hàng ngũ yêu quân lại lần nữa vang lên tiếng hoan hô kinh thiên động địa.
- Đại Thánh gia đã về rồi! Đại Thánh gia đã về rồi --!
Cảm giác ấy, hệt như đám yêu quái này sớm đã cùng đường hết lối lại được bơm tràn sinh lực.
Bọn họ khua múa binh khí, lệ nóng doanh tròng gầm gào hò hét.
Đám yêu quái chính đang triệt ly khỏi Hoa Quả Sơn cũng dừng chân lại, hoa chân múa tay kêu gào.
Linh Tê che lấy môi, lệ nhòa ướt mi, nửa ngày không thốt được nên lời.
Đoản Chủy tay kéo Hắc Tử lơ lửng giữa không trung cười khẽ một tiếng, lập tức gánh nặng trên vai trở nên nhẹ nhõm đi nhiều.
Yêu quâng đang tháo chạy tứ tán tấn tốc về lại chiến trường, đám tăng lữ vốn chiếm hết ưu thế bỗng chuyển sang từ từ triệt thoái.
Cửu Đầu Trùng sớm đã hư thoát hóa về nhân hình, nằm trong vũng máu vô lực nhìn trời, cười lên, thì thào nói:
- Mẹ nó, khái khái... Lão tử sắp chết ngươi mới trở về... Làm việc dưới tay ngươi... Không biết phải mấy cái mạng mới đủ...
Đám Yêu Vương cắn răng, sử ra toàn lực khoái tốc ngược về chiến trường.
Chân thân của hầu tử xuất hiện. Thời này khắc này, ngay cả Bằng Ma Vương vốn đứng ngây ra đó cũng không nghĩ vẩn vơ gì được nữa, chỉ biết vung sức quay về, sắc mặt cực kỳ khó coi.
Dù có phấn dũng giết địch lập được công lớn, xem tình hình này ngày sau e rằng không dễ qua. Nhưng tốt xấu gì còn có thể giữ được mạng, không phải sao?
Toàn bộ thế giới phảng phất văn phong mà động, chỉ riêng thừa lại nơi hầu tử đang đứng là an tĩnh đến rợn người.
Phật đà, La Hán bốn phía đều kinh hoảng lui ra vài trượng, tay chân luống cuống bày ra tư thái nghênh chiến.
Nhưng mà, hữu dụng ư?
Hầu tử từ từ nhướng mày lên, nhìn thi hài khắp đất, nhìn chiến hạm bén lửa cháy nghi ngút giữa trời, nhìn yêu quân đã tan vỡ lại lần nữa tuôn về, nhìn vẫn thạch đỏ hồng đã gần trong gang tấc.
Hết thảy lập tức trở nên rõ ràng, không khỏi cười lạnh một tiếng.
Cái nhếch môi ấy, lập tức khiến cho Phật đà La Hán tại trường không khỏi lạnh gan.
- Triệt, triệt thoái... Mau rút lui.
Chính Phá Minh Như Lai toàn thân chồng chất vết thương, sấp mình dưới chân hầu tử, đứt quãng nói:
- Đừng... Đừng quản ta.
- Triệt thoái? Kịp ư?
Ngước đầu, hầu tử nhe răng, nhẹ giọng thán nói:
- Các ngươi đoán xem, là các ngươi triệt thoái nhanh, hay côn trong tay lão tử nhanh?
Đám Phật đà, La Hán kia, ai nấy đều câm như hến, không dám nhúc nhích.
Ngay trong ánh mắt kinh hãi của bọn họ, hầu tử khom lưng kéo lấy cổ áo Chính Pháp Minh Như Lai, nhấc nổi cả người hắn lên, ngẩng đầu nhìn lại thiên không, chỉ tới vẫn thạch đỏ hồng đã gần trong gang tấc, nói:
- Thứ kia là ngươi làm?
Chính Pháp Minh Như Lai hai mắt nhắm nghiền, không thấy đáp lời.
- Đưa nó trở về.
- Thứ cho bần tăng... Không có năng lực...
- Không nguyện ý?
- Đã dẫn dắt đến giai đoạn sau cùng... Đừng nói bần tăng, có là tôn giả thân lâm... Chỉ sợ cũng không cách nào đưa về được...
- Như Lai cũng không làm được?
- Đại Thánh gia --!
Ở xa xa, Đoản Chủy giương cánh bay tới, gân giọng kêu nói:
- Vẫn thạch kia...
Lời còn chưa dứt, hầu tử đã quăng Chính Pháp Minh Như Lai sang một bên, tay cầm Kim Cô bổng, hóa thành một đạo kim quang gào thét xông hướng vẫn thạch, tốc độ hai bên gần như ngang ngửa.
- Lớn!
Chỉ nghe một tiếng bạo quát, Kim Cô bổng đột nhiên to lên dài ra. Ngay sau đó, trước khi chúng nhân kịp hoãn thần, hắn đã thét lên, sử ra toàn lực vung lấy Kim Cô bổng, trùng trùng một kích đâm tới vẫn thạch khổng lồ đường kính lên tới hai mươi dặm kia!
Thiên địa phảng phất đều bị chấn động, tất cả mọi người chợt nín thở, ngây dại nhìn lên.
- Đại Thánh gia... Đây là muốn làm gì?
Trong tiếng trầm vang đinh tai nhức óc, toàn thân vẫn thạch thoáng run lên, quỹ đạo tựa hồ hơi biến.
Chính Pháp Minh Như Lai nằm ngửa thành hình chữ đại trên đất, kinh hãi mà nhìn.
Lộn vòng giữa trời, kích thứ hai!
Vẫn thạch có dấu hiệu rạn nứt.
Chúng nhân ngây dại, mắt trợn tròn, nín thở.
Ngưu Ma Vương cả kinh đến nỗi khóe mắt co rụt lại:
- Đây là... Lực lượng gì thế này?
Kích thứ ba!
Nơi côn bổng điểm tới, vô số hạt bụi phiêu tán ra, một đạo vết nứt tấn tốc khuếch tán, lan tràn ra toàn khối vẫn thạch.
Đám Phật đà La Hán há hốc mồm, đủ nhét nguyên một quả trứng gà.
Kích thứ tư!
Ngay trước mắt tất cả mọi người, vẫn thạch khổng lồ từ từ tan rã, hóa thành hỏa tinh bay đầy trời, rụng xuống lả tả chiếu sáng toàn bộ thiên không.
Trợn mắt há mồm, đúng thật là trợn mắt há mồm.
Chỉ bằng lực lượng của một người, mấy kích liền đánh nát vẫn thạch đường kính tới hai mươi dặm. Giữa thiên địa này, sợ rằng không ai làm được như hắn.
Cách nhau vạn dặm, Như Lai vẫn lẳng lặng nhìn lên, nhìn hỏa vũ bập bùng chiếu sáng cả một góc trời.
Hồi lâu, hắn từ từ siết chặt nắm tay, bằng không tan biến.
Trong hỏa quang ngập trời, hầu tử vững vàng đáp xuống trên boong kỳ hạm
Một cước đạp lên mép thuyền, hắn dùng Kim Cô bổng chỉ vào trung tâm Phật môn, nơi đám Chính Pháp Minh Như Lai đang đứng, cao giọng gầm nói:
- Các con, theo ta giết sạch đám lừa trọc này, không lưu đứa nào!
- Dạ --!
Kỳ hạm lại lần nữa nổi lên trống trận, kèn lệnh vang rền.
So đối với khí thế như triều của yêu quân, là quân đoàn tăng lữ lui tán như vỡ trận.
Tình thế biến hóa quá nhanh.
Thời này khắc này, không ai có thể chất nghi rằng thắng lợi đã nằm trong tay Hoa Quả Sơn. Khoan nói Hoa Quả Sơn, chỉ đơn thuần bằng sức của một mình hầu tử, bằng với sai lệch thực lực cự đại kia, đủ khiến Phật môn mất đi khả năng thủ thắng.
Hầu tử tay cầm Kim Cô bổng, nháy mắt đã giết vào trong trùng vây, mấy tên La Hán tính thử ngăn trở, tức thì bị nện thành một đoàn bùn nhão, rơi rụng xuống đất.
Đám tăng lữ phổ thông càng là rơi rụng thành từng phiến từng phiến.
- Nhanh... Chúng ta mau đi.
Mắt thấy hầu tử đã giết tới trước mắt, Phật đà cầm kiếm kia vội vàng nâng lấy Chính Pháp Minh Như Lai khoái tốc lùi ra sau.
Đúng lúc này, một thanh âm chợt vang lên trong đầu hầu tử.
- Chúng ta làm một giao kèo được không?
- Như Lai?
Hầu tử hơi ngớ, quét mắt nhìn quanh bốn phía, cuối cùng ánh mắt dừng ở trên boong kỳ hạm.
Trong tầng tầng vũ khí vây khốn, Như Lai hóa ra thực thể, một tay bóp chặt yết hầu Linh Tê, lành lạnh trông hướng hầu tử đang đứng, nhẹ giọng nói:
- Ngươi nói đúng, bần tăng không cách nào ngăn trở ngươi làm bất cứ chuyện gì. Nhưng nghiêm cách mà nói, ngươi cũng không cách nào ngăn trở được bần tăng. Hay là chúng ta lập một giao kèo. Để bọn họ bình an triệt thoái, ngươi không giết người Phật môn, bần tăng, cũng không giết yêu quái Hoa Quả Sơn, thế nào?