Đại Bát Hầu

Chương 473: Cách nhau vạn dặm (1)



Dịch bởi: ThiemThu

Phàm trần, ngay phía dưới Nam Thiên môn, trong mảnh hải dương đen nhánh, có thứ gì đó đang sáng lên lấp lánh.

- Không được... Không được. Ta không thể loạn. Nhất định có cách, nhất định có cách... Nhất định, nhất định có cách đối phó.

Bốn phía đã bị san thành bình địa.

Hầu tử ôm chặt não đại, tay nắm Kim Cô bổng cố nén đau đớn cuộn tròn trên đất, cả người run lên, không ngừng thì thào:

- Nhất định có cách, nhất định có cách...

- Cách... Bần tăng sớm đã nói cho ngươi, chỉ cần đốn ngộ, thả xuống hết thảy, thoát ly bể khổ, tự nhiên có thể giãy thoát.

Trên đầu, Như Lai vẫn đang lẳng lặng nhìn hắn, vẻ mặt hờ hững.

Nhắm nghiền mắt lại, hầu tử bắt đầu điên cuồng khuếch tán thần thức vốn đang lăng loạn của mình ra bốn phía, tựa hồ đang triệu hoán thứ gì đó.

Như Lai từ từ nheo mắt lại. Trên mặt thoáng hiện vẻ ngập ngừng.

Trong biển sâu, một đạo quang mang sáng lên lấp lánh, đột nhiên hệt như có linh tính, phi tốc xoay vòng, xông phá mặt biển lao vút về hướng đông nam, chỉ một hơi đã bay qua ngàn dặm.

Hầu tử khẽ run lên, nhẫn lấy kịch đau, co thành một đoàn.

Chân mày Như Lai càng súc càng sâu.

Vẫn thạch khổng lồ dần dần kề cận. Dưới quang huy đỏ hồng, đám tăng lữ như nấm mọc sau mưa ùn ùn đổ tới, sĩ khí yêu quân đã bên bờ sụp đổ, toàn diện vỡ trốn.

Đoản Chủy vỗ cánh hạ xuống boong kỳ hạm, thả xuống Đại Giác khắp người là máu, hôn mê bất tỉnh sấp ở trên lưng.

Mấy tên quân y vội vàng chạy tới bắt đầu chẩn trị.

Linh Tê quỳ xuống sàn, tròng mắt mở to, run run vươn tay ra, nháy mắt tiếp xúc đến khuôn mặt Đại Giác lại rụt về.

Vành mắt ửng đỏ.

- Ngươi dẫn Đại Giác đi nhanh, căng không nổi nữa rồi, giờ đừng có quản chiến lược chiến thuật gì cả, chạy được người nào hay người đó.

- Thế… thế ngươi thì sao?

Linh Tê ngửa đầu nói.

- Ta?

Đoản Chủy cười hừ:

- Ta... Binh bại, cả chín sư huynh của Đại Thánh gia cũng đều chết sạch, ta thân làm nguyên soái đâu thoát được trách nhiệm, còn mặt mũi nào sống tiếp? Chết rồi, tốt hơn là còn sống. Như thế, ít nhất cũng xứng chức một lần.

Linh Tê ngây dại nhìn Đoản Chủy, mím môi không nói được ra lời.

- Ta không có thời gian khuyên ngươi, cũng không biết phải khuyên thế nào... Vậy nên, chính ngươi nhìn vào mà làm.

Cầm lấy một cuộn vải băng trói qua loa trên cánh tay, tay còn lại nắm trường cung, Đoản Chủy giương cánh lên, lần nữa bay tới chiến trường.

Chiến hạm bốn phía đã bắt đầu vỡ trốn, vô số yêu binh trực tiếp bay vút qua bên cạnh kỳ hạm, toàn bộ chiến trường chìm trong hỗn loạn.

Linh Tê thẫn thờ nhìn đăm đăm phụ thân.

Lữ Lục Quải bước nhanh chạy tới, lắp bắp nói:

- Nhanh rút đi, giờ mà không rút... Giờ mà không rút...

Hắn căng thẳng đưa mắt quét quanh chiến trường một hồi, nói tiếp:

- Giờ mà không rút, là thật phải chết ở chỗ này! Lưu được núi xanh không sầu thiếu củi đốt, đi thôi!

Nơi xa, cự thú do Cửu Đầu Trùng huyễn hóa mà thành vẫn đang dây dưa cùng vô số tăng lữ, tiếng gào thét vang vọng nửa góc trời. Trên móng vuốt, trên cánh, cơ hồ nơi đâu cũng đều bò đầy tăng lữ.

Đối mặt với địch nhân vô cùng vô tận, dù là cự thú, cũng có lúc sức cùng lực kiệt.

Dần dần, cả người hắn bị ép xuống đất, càng nhiều tăng lữ tuôn tới trên thân.

Cúi đầu, từng giọt nước mắt từ trên khóe mắt trượt xuống, Linh Tê chợt bật cười, thấp giọng nói:

- Đã... Không kịp rồi... Không phải sao?

Thoáng cười nhạt, nàng từ từ khép lại hai mắt, không nỡ nhìn tiếp, không dám nghĩ nhiều, tựa hồ đang lặng lẽ chờ đợi thời khắc sau cùng đi tới.

Thời gian trôi đi từng chút từng chút một, vẫn thạch càng ngày càng lớn, hồng quang càng lúc càng thịnh, cũng đồng nghĩa thời gian thừa lại càng ít.

Một đạo bạch quang xuyên thấu tầng mây kéo thành vệt dài giữa trời cao.

Hầu tử thoáng mở mắt ra, rõ ràng đau đến đầu đầy mồ hôi, nhưng hắn lại nhe răng bật cười.

Như Lai kinh ngạc, ánh mắt tìm tòi quanh bốn phía.

Bỗng đột nhiên, chợt thấy hầu tử nắm chặt Kim Cô bổng tung mình nhảy lên, một đạo ánh sáng rơi vào trong tay hắn.

Không đợi Như Lai kịp hoãn thần, hầu tử đã đeo vòng sáng kia lên cổ tay, giơ cao Kim Cô bổng, quát nói:

- Mục tiêu! Chính Pháp Minh Như Lai!

Kim Cô bổng đột nhiên vươn dài xông thẳng chân trời.

Thẳng đến lúc này, Như Lai mới phát hiện thứ đeo trên tay hầu tử là Kim Cương trác!

Trên ba mươi ba tầng trời, Lão Quân nhìn lên trời cao mông lung, nhẹ giọng thán nói:

- Cũng không chỉ mình Thích Già Ma Ni mới biết lưu hậu thủ.

Phật đà tay cầm trường kiếm chợt co tay lại, ngẩng đầu nhìn lên vẫn thạch càng lúc càng lớn giữa thiên không, nhẹ giọng hỏi:

- Còn mất bao lâu?

- Một nén hương thôi.

Chính Pháp Minh Như Lai vẫn đang tập trung tinh thần dẫn dắt vẫn thạch.

- Một nén hương...

Phật đà cầm kiếm khẽ cười nhẹ, quay đầu nhìn yêu quái nơi xa nói:

- Sau một nén hương,.. yêu quái nơi đây đều được giải thoát, chuyện này, cũng nên đặt dấu chấm hết được rồi.

Lời còn chưa dứt, chỉ nghe một tiếng vang trời, sóng khí mãnh liệt cuốn theo cát đá phun vãi ra khắp bốn phía.

Toàn bộ chiến trường lập tức yên tĩnh trở lại, tất cả tăng lữ, Phật đà, La Hán, và cả yêu quái, ai nấy đều quay đầu nhìn lại.

Trong hoảng loạn, Phật đà tay cầm trường kiếm bay lên cao không, cúi đầu nhìn xuống, nhất thời ngơ ngác.

- Thứ gì kia?

Trên đại địa, cát bụi hất tung vẽ ra một đường thẳng thật dài, trực chỉ phương xa, không thấy đâu là điểm cuối.

Trên lộ tuyến ấy, núi đồng sụp đổ, mặt đất rạn nứt, vạch ra một đạo hạp cốc thật dài, hệt như có người dùng thìa cường hành kéo ra một khối trên chiếc bánh ngọt.

Linh Tê chống tay lên mép thuyền, mắt mở to nhìn tới.

Đoản Chủy giương cánh kéo lên Hắc Tử đã thoi thóp một hơi cúi đầu nhìn xuống.

Ngay cả Cửu Đầu Trùng bị trên vạn danh tăng lữ sít sao ép chặt, đang điên cuồng giãy dụa cũng không khỏi hơi ngớ.

Cát bụi dần dần nhạt đi.

Một cây côn bổng quen thuộc hiển hiện trước mặt chúng nhân, ở đầu mút côn bổng, Chính Pháp Minh Như Lai bị đè lấy, khẽ run lên, vươn tay nói:

- Triệt... Triệt thoái.

Cách nhau vạn dặm, một côn kích trúng!

- Kim... Kim Cô bổng.

Đám Phật đà tức thì hít sâu một hơi khí lạnh, khóe mắt co quắp.

- Là Đại Thánh gia! Đại Thánh gia đã trở về!

Tất cả yêu quái lập tức hô lên, tiếng vang kinh thiên động địa.

- Là Đại Thánh gia...

Linh Tê che lấy môi, cực vui mà khóc.

Lữ Lục Quải giống hư thoát ngồi bệt trên đất.

- Hắn còn sống...

Bằng Ma Vương trợn tròn mắt, run rẩy nói:

- Vậy chúng ta... Chúng ta làm thế nào?

- Lập công chuộc tội! Chứ còn sao được nữa?

Ngưu Ma Vương phẫn hận trừng hắn một cái, dẫn theo thủ hạ quay ngược về chiến trường.

Mấy tên Yêu Vương còn lại cũng vội vàng đi theo.

Lập tức, tình thế trên chiến trường đảo chiều.

Như Lai lặng lẽ treo mình trên không, mặt không biểu tình nhìn đăm đăm Kim Cương trác trên cổ tay hầu tử.

Hồi lâu, hắn hừ một tiếng, bật cười:

- Quả không hổ là Lão Quân.

Trên ba mươi ba tầng trời, Lão Quân vẫn đang nhìn lên trời cao mông lung, thì thào nói:

- Pháp bảo, tất nhiên là không thể dùng ảo giác để can nhiễu được. Vô Cực đúng là rất khó đối phó Vô Ngã, nhưng có Kim Cương trác, Vô Ngã muốn đối phó Vô Cực, cũng không hề là chuyện dễ dàng.