Dịch bởi: ThiemThu
Chiến đấu tới từ một phía lại lần nữa bắt đầu, hầu tử khua múa Kim Cô bổng, phát cuồng nện loạn tứ tung.
Núi đồng, sông suối, tất cả mọi thứ đều bị tồi tàn cho biến dạng, cuồng phong cuộn lên quét ngang hết thảy, địa hình biến đổi không biết bao lần, cát đá hất lên phô thiên cái địa, nguyệt quang đều bị che mờ.
Song bất luận động tĩnh của hắn có lớn đến đâu, gồng sức, gầm gào, giãy dụa, Như Lai vẫn cứ lặng lẽ đứng nhìn, cười nhẹ, thần tình như đang xem một trò hề.
Đá vụn từ trời giáng xuống đánh lên nóc chùa miếu vốn đã cũ nát, phát ra tiếng vang đinh đinh đương đương giống như mưa đá.
Đứng ở xa xa quan sát hai người, Huyền Diệp cẩn thận nhô đầu ra, vẻ mặt mờ mịt.
Sau lưng, lão hòa thượng đặt tay trên vai, run run dựa sát bên cạnh.
- Sư phó, kia có phải yêu hầu gây sự mà ngươi từng nói?
- Chắc vậy!
- Thế người kia? Người kia... Nhìn như tượng Phật tổ trong chùa... Liệu có phải là Phật tổ không?
Lão hòa thượng trầm mặc hồi lâu, nhẹ giọng nói:
- Có lẽ, cũng có thể là vị Phật đà nào đó, hoặc có khi, là La Hán cũng không chừng.
Cuồng phong cuốn lấy cát vàng gào thét mà qua, cỏ dại bị che phủ bởi tầng sương dày trước cửa chùa miếu hơi hơi chấn động.
Huyền Diệp lặng lẽ nhìn con bọ rùa chao đảo trên phiến lá, không biết là còn sống hay đã chết, lông mày nhíu lại, có vẻ phiền muộn.
Hồi lâu, hắn thấp giọng nói:
- Phật kia, đang ép lấy yêu hầu. Thậm chí vừa nãy còn nói muốn dẫn tới Linh sơn...
Lời còn chưa xong. Lão hòa thượng đã vươn tay nhè nhẹ che miệng hắn lại, lắc đầu tỏ ý đừng nói gì cả.
Thoáng trầm mặc một lúc, Huyền Diệp ngẩng đầu nhìn con khỉ gần như phát điên kia, nhấp nháy mắt nói:
- Yêu hầu kia cũng không xấu, đệ tử nghe ra được. Hắn chỉ hi vọng Phật đừng động tới người bên cạnh hắn. Nhưng mà Phật không đáp ứng... Bởi vì hắn xúc phạm Phật.
Nói tới đây, Huyền Diệp cúi đầu xoa nắn ngón tay đỏ hồng, nhẹ giọng nói:
- Yêu hầu nhìn qua rất thống khổ, hắn ném không ra, cũng không bỏ được, hắn chính là một trong vân vân chúng sinh trầm luân bể khổ như lời sư phó. Nhưng mà vì sao Phật còn phải bỏ đá xuống giếng? Chúng ta cầu Phật phù hộ, Phật lại không nguyện quay đầu nhìn vân vân chúng sinh sau lưng. Vì sao lại thế?
Ngẩng đầu lên, hắn mở to hai mắt nhìn đăm đăm sư phó, mong đợi được giải đáp.
Đôi mắt kia, trong veo đến nỗi khiến người nhìn mà tự ti.
Đối mặt với câu hỏi ấy, lão hòa thượng chỉ biết cười cười, vỗ về đầu hắn, thở dài một tiếng.
Hài tử này trước giờ không để tâm đọc kinh Phật. Nhưng lại có vẻ hiểu được rất nhiều, mỗi lần đề ra nghi vấn, luôn có thể hỏi cho lão hòa thượng á khẩu không đáp được.
Huyền Diệp vẫn lẳng lặng nhìn đăm đăm sư phó, tựa hồ đang chờ đợi nghe được đáp án mà mình muốn nghe.
Suy nghĩ hồi lâu, lão hòa thượng chỉ biết nhẹ giọng thán nói:
- Vi sư tu hành không đủ, không cách nào trả lời vấn đề này của ngươi. Chờ ngươi lớn rồi, nếu có cơ hội, nên tự mình đi tìm đáp án thôi. Có lẽ, ngươi sẽ tu được thành tựu vượt xa vi sư.
- Đồ nhi nên tìm ở nơi nào?
- Đi... Linh sơn Đại Lôi Âm tự.
Lão hòa thượng nhẹ giọng nói.
Bên bờ Hoa Quả Sơn, Chính Pháp Minh Như Lai chợt quay đầu trông hướng trời tây. Như bị thứ gì đó kinh sợ. Hai quyền từ từ siết lại.
Nơi xa, toàn bộ Hoa Quả Sơn đã tán.
Thực lực mà Như Lai triển hiện ra, nháy mắt khiến sĩ khí của tất cả yêu quái từ đỉnh phong chìm xuống đáy cốc.
Năm tên Yêu Vương bỏ chạy, đại lượng bộ đội ý chí không kiên định đã triệt để tan vỡ, cuống cuồng đào mạng. Toàn bộ Hoa Quả Sơn chỉ thừa lại thân binh của hầu tử, lực lượng tồn tại từ thời Thiên Hà thuỷ quân còn áp chế Hoa Quả Sơn. Nhưng tổng số mới chỉ mấy vạn.
Càng đáng buồn là. Chi bộ đội này cũng đã thương tích đầy mình.
Trên boong, Bạch Quyên ôm lấy thi thể Đoản Chủy khóc đến ngất đi, Thảo Tiểu Hoa ở bên bận rộn chiếu cố.
Cửu Đầu Trùng sớm đã bị thương đến không động đậy nổi, được cáng sang một chiến hạm khác.
Lữ Lục Quải từng bước đi tới trước mặt Đại Giác đang thất thần, quay đầu nhìn quân đoàn tăng lữ đã hoàn thành tập kết ở nơi xa, thấp giọng nói:
- Đi thôi, giờ còn không đi, là thật không đi được nữa đâu. Bọn họ có thể tiến công bất cứ lúc nào... Dù Đại Thánh gia có về kịp, cũng không giữ được ai. Tránh đi, mới là cách duy nhất.
Đại Giác chậm rãi lắc đầu, nhẹ giọng nói:
- Ta không đi, đi hết, ai tới đoạn hậu? Nơi này người còn có thể cử động, đếm ra chỉ có ta là quân hàm cao nhất... Không người đoạn hậu, chúng muốn đuổi theo dễ dàng như bỡn.
- Nhưng mà...
Thẫn thờ nhìn đăm đăm thi thể Linh Tê được chắp vá lại đặt ở một bên, khóe môi Đại Giác thoáng giật giật, nhẹ giọng cười nói:
- Ta nhớ bọn họ. Nhớ mẹ con các nàng, cũng nhớ Đoản Chủy, cả Lão Ngưu, lão Bạch viên... Ta nhớ rất nhiều rất nhiều người, sống sót thật sự rất mệt, ta muốn... Đi gặp bọn họ.
Nhìn con Tê Ngưu trước giờ vẫn luôn không tim không phổi, tối ngày chỉ biết ngủ, ngay cả trong lúc họp hành, giờ lại đang lệ chảy đầy mặt, Lữ Lục Quải vốn miệng lưỡi bén nhọn, nhất thời lại không biết nên khuyên nhủ hắn thế nào.
Cúi đầu, Đại Giác nhẹ giọng nói:
- Ta sống đủ rồi, tại Ác Long đàm, ta hẳn nên đã chết. Không ngờ còn có thể lên làm tướng quân, có lão bà, có nữ nhi, hưởng phúc nhiều năm như vậy... Thế là đã kiếm lớn, không có gì để tiếc nuối.
Nhìn Lữ Lục Quải, Đại Giác lau đi lệ ngân, trên mặt từ từ phù hiện ý cười.
Thần tình kia, khiến Lữ Lục Quải không khỏi kinh ngạc, nhịn không được nhào lên gắt gao ôm chầm lấy hắn.
- Bảo trọng... Nếu có khả năng, nhất định phải sống tiếp.
- Ừ!
Vỗ nhẹ lên lưng Lữ Lục Quải, Đại Giác nhẹ giọng nói:
- Các ngươi đi nhanh lên, ta không ngăn được quá lâu.