Đại Bát Hầu

Chương 479: Diên hoãn



Dịch bởi: ThiemThu

Buông Lữ Lục Quải ra, hắn từ từ đứng dậy, chống chiến phủ run run tiến về phía trước, đón gió, đỡ lấy mép thuyền, đối mặt với số yêu tướng còn lại trước mắt, nhẹ giọng nói:

- Truyền lệnh xuống, có lão bà nhi nữ lập tức triệt thoái theo quân, thừa lại... Cùng ta ở lại tận trung với Hoa Quả Sơn.

Tất cả yêu tướng đều lẳng lặng nhìn hắn, trầm mặc.

Ai nấy đều đã chồng chất vết thương, máu tươi loang lổ, khải giáp trên người sớm đã tàn phá vô cùng.

Hồi lâu, một tên trong đó mở miệng nói:

- Đại Giác tướng quân, ta đã... viết sẵn di thư, có thể ở lại được không?

- Ngươi không muốn triệt thoái cùng người nhà?

Yêu tướng do dự một lúc, nói:

- Ta chỉ có một thê tử. Ta nghĩ... Nàng chắc sẽ không thích nọa phu. Ta muốn làm anh hùng, cho dù là chết.

Nói rồi, yêu tướng khẽ bật cười.

Đám yêu tướng còn lại cũng bật cười.

- Tướng quân, ta cũng viết sẵn di thư.

- Ta cũng vậy.

- Lúc này còn đứng ở trước mặt ngươi, chứng tỏ chúng ta sẽ không đi, đuổi đều đuổi không đi.

- Ở lại tất phải chết, điều này, các ngươi biết chứ?

Lũ yêu trước mắt chỉ cười cười, tịnh không hồi đáp.

Không phải ai cũng đều ham sống sợ chết, đối diện với tử vong, không phải ai cũng chỉ biết trốn tránh.

Thoáng chốc, Đại Giác tựa hồ nhớ tới đám tiểu yêu trong cuộc đại đào vong trên đường đến Ác Long đàm.

Ở cái thế giới này, có một loại tinh thần gọi là dũng khí, tinh thần ấy không phải cứ là cường giả chân chính mới có được.

- Đã chuẩn bị sẵn sàng, sao chưa hạ lệnh tiến công? Giờ mà không động thủ, bọn chúng chạy cả mất.

Phật đà cầm kiếm chỉ tới hạm đội yêu quân nơi xa, nói:

- Đến lúc đó trời đất bao la, muốn tìm kiếm liền phiền hà.

- Ta đang nghĩ, có nên tiến công hay không.

- Có nên hay không? Chẳng phải tôn giả đã hạ lệnh tiến công?

Chính Pháp Minh Như Lai thoáng do dự, nhẹ giọng nói:

- Có lẽ, Phật pháp mà chúng ta theo đuổi, nên tìm kiếm một loại phương thức càng tốt, để cộng tồn cùng sinh linh tam giới.

Nghe vậy, Phật đà cầm kiếm lập tức sửng sốt, nghi hoặc nhìn sang Chính Pháp Minh Như Lai.

Cái kiểu nói chuyện này sao mà tương tự như một người, một cố nhân, một kẻ… đã mất đi Phật quang.

- Giờ hắn ở đâu?

- Đầu thai thành tiểu hòa thượng, đang tụng kinh ngộ đạo trong một chùa miếu nhỏ. Giao kèo mười kiếp đã qua đi hai kiếp, đây là kiếp thứ ba... Hồng Trần cuồn cuộn, không biết hắn có thể gánh nổi không. Văn Thù, kỳ thực ta thật sự hi vọng hắn tham ngộ ra một Phật pháp khác. Bởi thế, mới chịu đáp ứng giúp hắn chiếu cố một kiếp sau cùng.

Phật đà cầm kiếm tên là Văn Thù kia khẽ cười nhẹ, thở dài nói:

- Giải chuyện trước ở trước mắt này đi đã. Tôn giả đã dặn phải tiến công, chúng ta không hạ lệnh, liệu có thích hợp?

Nhìn chiến hạm lui tới nơi xa và hàng ngũ yêu quái đang từ từ triệt thoái, Chính Pháp Minh Như Lai hít một hơi thật sâu nói:

- “Vô Vi” của Lão Quân đã phá, Đạo tâm của Tu Bồ Đề cũng tổn hại, trong thời gian ngắn không cách nào thành tựu Thiên Đạo. Nguyên Thủy Thiên Tôn, Thông Thiên giáo chủ và cả Trấn Nguyên Tử đều bị trọng thương, đại năng Đạo gia... Giữa thiên địa này, nhân tố trở ngại chúng ta tu hành Phật pháp đều đã không tồn tại... Tạm thời cứ vậy đi. Chúng ta cũng nên chỉnh đốn một chút, đợi số muốn đi đi hết, chúng ta lại ra tay, thành toàn đám ở lại, cũng xem như hoàn thành mệnh lệnh của tôn giả.

- Được, nghe ngươi. Dù sao tổng chỉ huy cũng là ngươi.

Văn Thù thong thả thán nói:

- Chỉ là, ngươi cũng đừng suy nghĩ nhiều quá. Nhỡ nhập ma, mất đi Phật quang đọa vào luân hồi như hắn, đến lúc đó ta lại mất thêm một người có thể nói chuyện, chẳng phải đáng tiếc?

Khẽ liếc nhìn Văn Thù, Chính Pháp Minh Như Lai cười cười nói:

- Yên tâm, sẽ không để ngươi thay ta chiếu cố mười kiếp đâu.

- Thế thì được!

Xa xa, từng chiếc chiến hạm yêu quân chứa đầy thương viên giương buồm mà lên, mắt thấy yêu quân từng đợt triệt ly, đám tăng lữ kia lại chỉ im lìm trôi nổi giữa không trung, thỉnh thoảng điều chỉnh vị trí một cái, chứ không hề có ý định tiến công.

Trong Nam Thiên môn sớm đã thành một mảnh phế khu, Dĩ Tố từ từ rớt đất, trùng trùng thở dốc, khom lưng nhặt lên một thanh trường kiếm bị Thiên Quân ném bỏ, nắm ở trong tay.

Sắc mặt nhìn qua càng lúc càng trắng bệch.

Đạp lên mặt đất đầy thi hài, nàng chống kiếm từng bước đi ra ngoài Nam Thiên môn.

Tiên gia ven đường thấy được hai lỗ tai đỏ hồng của nàng đều dồn dập tránh đi, không ai dám đứng ra ngăn trở.

- Đại Thánh gia... Đã về Hoa Quả Sơn rồi ư?

Nghĩ tới đây, nàng lấy ra một viên đan dược đưa vào trong miệng, nhún người nhảy xuống.