Đại Bát Hầu

Chương 485: Thừa lại (2)



Lúc trông thấy hoa quang xung thiện, tâm tạng hầu tử lộp bộp một tiếng, vượt qua Như Lai, xông thẳng tới Hoa Quả Sơn.

Trong lửa lớn hừng hực, thế giới phảng phất chìm trong an tĩnh.

Phế khu cháy đen, thi hài khắp đất, phù thạch chịu tải Tề Thiên cung mang theo vương tọa của hắn từ từ rơi rụng xuống… Tất cả mọi thứ đều bị hủy diệt, chỉ thừa lại vô số tăng lữ, Phật đà.

Hắn mím môi ngây dại mà nhìn.

Hồi lâu, ngẩng đầu lên, nhìn hoa tuyết bay đầy trời trong ánh lửa đỏ hồng, hắn hít sâu, hoảng loạn, cánh mũi chua xót.

Hắn vốn nên khóc rống, nhưng hắn không khóc. Có lẽ bởi đau đớn đã tê dại.

Hoa tuyết phiêu đãng rớt trên vai, tức thì bốc hơi, biến mất không tung tích.

Lông tơ trên gò má khẽ phát động theo gió.

Không có kêu rên đến khàn cả giọng, lại cảm thấy khí lực trong người bỗng chốc bị rút sạch, lạnh buốt, tay nắm lấy Kim Cô bổng dù dùng sức đến đâu, lại vẫn cảm thấy chưa đủ, cảm thấy còn có thể siết chặt hơn.

Bất lực.

Hết thảy, chẳng phải hắn đã sớm có chuẩn bị tâm lý?

Uy hiếp bằng lời chưa chắc đã hữu dụng với đám Phật đà. Trong khi hắn chỉ có thể ngăn trở Như Lai tiếp cận Hoa Quả Sơn, ngăn trở Như Lai ra tay với bọn họ, tìm cách đánh bại Như Lai, lại không cách nào đồng thời ứng đối với nhiều tăng lữ Phật đà như vậy.

Toàn bộ Hoa Quả Sơn nào ai có thể ngăn cản đám Phật đà kia, dù chỉ ngăn cản một đoạn thời gian. Chờ hắn áp chế Như Lai cũng không được.

Rốt cục vẫn không kịp..

Đoản Chuy, Linh Tế, Hắc Tử đều đã chết, chín sư huynh đồng môn cũng đã chết, những người khác? Bọn họ thuận lợi rời đi không?

Còn có ai… Những người thân nhất bên cạnh, còn ai?

Từ từ đáp xuống mặt đất, hầu tử kéo lê Kim Cô bổng, chân trần bước chậm trên phố khu, ánh mắt dừng lại trên từng bức tường đổ nát, trên từng khuôn mặt đã chết đi.

Trái tim quặn thắt lại.

Lần đầu tiên tỉ mỉ nhìn quanh tòa thành thị này. Không ngờ là để sưu tầm thi thể cố nhân.

Tùy theo hắn đi đến. Tăng lữ bốn phía tấn tốc tản ra, lơ lửng giữa trời, lặng lẽ quan sát hắn.

Xa xa, hắn nhìn thấy Chính Pháp Minh Như Lai, Văn Thù, và cả Phổ Hiền.

Một đường đi tới phù thạch Tề Thiên cung, trên phiến phế khu Vạn Yêu điện đã đổ sụp, hắn thấy được thi thể Đại Giác.

Nuốt khô ngụm nước bọt, cúi đầu thẫn thờ đứng đó, nhìn đăm đăm Đại Giác thân trúng vài chục kiếm, nhầy nhụa máu tươi.

Tất cả chúng nhân đều lặng lẽ nhìn hắn.

Một trận gió nhẹ lướt qua, vô số hóa tinh thốc lên thiên không, giống như từng con đom đóm bay múa dập dờn.

Trong ánh lửa, hầu tử đứng im lìm, cúi đầu nhìn Đại Giác bị vùi trong đống đổ nát.

Như Lai hạ xuống sau lưng hắn, cách chừng hơn trăm trượng, tựa hồ đang chờ đợi điều gì.

Tất cả tăng lữ đều lùi ra sau, đám Phật đà cẩn thận bày ra tư thái nghênh chiến.

Thế giới chìm trong tĩnh mịch, chỉ thừa lại tiếng lửa thiêu tí tách.

Lúc lần nữa ngẩng đầu lên, khóe mắt hầu tử không ngừng co quắp. Hắn nhẹ giọng thán nói:

Các ngươi, làm sạch sẽ làm. Làm rất tuyệt… Thật đấy.

Hắn quay đầu nhìn quanh đám tăng lữ đầy trời, không ngừng hít sâu, tay chân có phần luống cuống, cắn răng, lại cười.

Chúng nhân tròn mắt nhìn hắn. .

Các ngươi đang chờ cái gì? Còn đang chờ cái gì? Chờ xem Đạo tâm ta bị phá?

Không ai trả lời.

Bọn họ vẫn tròn mắt quan vọng, trong lòng nhiều thêm một phần thấp thỏm.

Hai hàng chân mày Như Lai từ từ nhíu lại.

Đưa lưng về phía Như Lai, hai vai hầu tử thoáng run lên, thở ra một hơi sương mù:

Các ngươi đã tận diệt Hoa Quả Sơn, tiếp theo, vấn đề liền đơn giản.

Không đợi chúng nhân tại trường kịp hoãn thần, hầu tử đã tung mình xung thiên mà lên, Kim Cô bỗng quét ngang, tức thì đánh bay gần ngàn tăng lữ.

Thiên không vốn đang đứng chật đầy người lập tức dọn ra một khoảng trống hình quạt.

Chúng nhân cả kinh lùi ra sau, chỉ riêng Như Lai vẫn đứng đó.

Kim Cô bổng từ từ rủ xuống, chỉ hướng Như Lai, hắn lành lạnh nói:

Tiếp theo, chỉ còn lại ta và các ngươi, không chết không thôi.

Đạo tâm không phá.

Giết chóc bắt đầu.

Hầu tử khua múa Kim Cô bổng, gào thét lên, giống như một con dã thú triệt để phát cuồng, tung hoành tới lui trong đám tăng lữ Phật đà, bất kỳ ai bị hắn nhắm vào, không một ngoại lệ, đều không thoát khỏi kết cục thần hồn cấu diệt.

Đại quân Phật môn thóa chạy tứ tán, lại bị cường hành kéo về, xé thành mảnh vụn. Giống như đương sơ hắn từng làm ngoài Nam Thiên môn.

Từ đầu tới đuôi, Như Lai chỉ lẳng lặng đứng nhìn, không hề ra tay cứu viện.

Hồi lâu, lúc đại quân Phật môn đã tử thương quá nửa, Như Lai

Hồ; lá, 1 hai tay hợp mười, thở dài một hơi.

Đạo tâm không phá, thẳng đến lúc này, Như Lai mới hiểu ra, Đạo tâm của hầu tử căn bản không phải ở thủ hộ ai. Hắn sẽ vì những người chung quanh, không tiếc hết thảy đi chiến đấu, nhưng tinh không có nghĩa, Đạo tâm của hắn là thủ hộ.

Ngay từ đầu hắn đã đoán sai. Không chỉ đoán sai Đạo tâm, mà càng cố gắng kích thích đối phương, càng trồng xuống hạt giống hủy diệt trong người mình, đến nỗi tu vị nửa phế. Nếu không như thế, con khỉ này sao có thể khiến hắn nhếch nhác tới vậy.

Thân hình hơi lắc, hắn xuất hiện trước mặt hầu tử, nhẹ giọng nói: Việc đã đến nước này, không bằng, để người ta triệt để kết liễu đoạn nhân quả này. Nếu bần tăng bại, người trong Phật môn tự hành kết liệu, cũng đỡ mất công người ra tay..

Nếu ta không đồng ý thì sao?

Như vậy, bần tăng sẽ lần nữa che đi cảm giác của ngươi. Bằng vào Kim Cương trác, ngươi không cách nào tìm được hết thảy bọn họ.

Như Lai nhẹ giọng nói.