Văn Thù từng bước đi tới yêu quân.
Tùy theo yêu tướng đứng ở mặt trước nhất hạ lệnh, mười mấy tên yêu binh xốc lấy trường thương, đạp lên thi cốt chiến hữu xông tới.
Một đạo kiếm quang chớp qua, mười mấy thanh trường thương lập tức bị chặt đứt.
Lại một đạo kiếm quang chớp qua, mười mấy đầu lâu cuốn theo máu tươi bay lên giữa trời. Thân xác ở lại, ầm vang rớt đất.
Vượt qua đống thi thể kia, Văn Thù vẫn lầm lũi tiến về phía trước, Chính Pháp Minh Như Lai và đám tăng lữ Phật đà sau lưng chỉ lắng lặng nhìn theo.
Theo ta… Giết !
Yếu tướng đứng ở mặt trước nhất khua múa loạn đạo xông lên.
Tất cả yêu quái theo sát ngay sau, phát cuồng bổ nhào tới Văn
Thù.
Từng đạo kiếm khí vung lên, máu tươi xối xả cuốn theo đầu lâu đằng không mà lên.
Yêu quái đổ tới lần lượt ngã xuống, nhưng càng nhiều yêu quái vẫn nhào lên, giống như thiêu thân dập lửa.
Yêu khác với Phật. Phật không sợ tử vong, chỉ có Phật pháp. Bọn họ thậm chí càng sợ chết hơn bất cứ người nào, bởi vì tính mạng của bọn họ trải qua vô vàn đau khổ mới nhặt được.
Nhưng vì duy hộ tín niệm trong lòng, bọn họ không còn lựa chọn khác.
Đạp lên thi hài đầy đất, Văn Thù bước qua bậc thềm.
Sau lưng hắn, cách một bức tường là máu tươi bắn tung. Đám thuộc hạ lui vào trong điện, Đại Giác vẫn lặng lẽ đứng đó, lặng lẽ cúi đầu âu yếm nhìn nữ nhi, đưa lưng về phía Văn Thù đang điên cuồng thu gặt sinh mạng, mãi mà không thấy nhúc nhích.
Nam Chiêm Bộ Châu.
Như Lai nhếch nhác chạy trốn, xông đâm về hướng Hoa Quả Sơn. Hầu tử theo sát sau lưng, cũng lao vút về hướng Hoa Quả Sơn.
Trong khi lao vụt như bay, kịch chiến vẫn đang tiếp tục, Kim Cô bổng vươn dài không ngừng quét tới Như Lai, gió cuốn thốc lên vụt ngang qua.
Văn Thù vừa sải bước tiến vào Vạn Yêu điện. Tăng lữ sau lưng tấn tốc tuôn vào.
Một tên yếu tướng thân trúng vài kiểm, lung la lung lay khuyu gối quỵ ngã sau lưng Đại Giác, dùng chút sức lực sau cùng nói:
Tướng quân… Nếu có cơ hội, mong ngài chuyển cáo Đại Thánh gia… Mạt tướng, mạt tướng tận lực…
Sẽ…
Mấp máy miệng môi, Đại Giác cắn răng, nhẹ giọng nói:
Chuyển.
Tạ… Tạ tạ…
Đầu rủ xuống. Vết thương trên người vẫn đang rướm máu. Yêu tướng đã không còn tiếng thở.
Thân xác cao lớn sừng sững ở đó, giờ phút này, tất cả mọi thứ như đều ngưng cố lại.
Mười mấy tên tướng lĩnh yêu quân còn sót lại đều lui đến trước vương tọa, riêng mình Đại Giác vẫn lặng lẽ đứng đó.
Chiến đến sau cùng, các ngươi cũng đáng được kính trọng.
Văn Thù thả mũi kiếm xuống đất, từng giọt máu tươi thuận theo lưỡi kiếm trượt xuống, hắn ngước đầu lên nói:
Bần tăng cũng không làm khó các ngươi. Tự hành kết liễu đi.
Hừ, tự hành kết liễu?
Đại Giác chợt bật cười, hít một hơi thật sâu, nói:
Người cho rằng chúng ta là ai? Chúng ta chỉ là yêu, không phải Thiên Hà thuỷ quân, có nỗi nhục nào mà chịu qua? Các huynh đệ môn chiến đến hơi thở cuối cùng, chúng ta có tư cách gì tự hành kết liễu?
Quay lưng, Đại Giác khom người, vươn tay khép lại hai mắt cho tên yêu tướng chết mà không nhắm mắt sau lưng, nhẹ giọng nói:
Ta rất nhanh sẽ đi theo. Các ngươi không cô đơn đâu, sẽ không…
Chúng tướng nghe lệnh.
Ngẩng đầu lên, hắn quát to:
Bày trận, ngăn địch!
Số yêu quân còn lại tụ tới bên cạnh hắn, siết lấy vũ khí.
Ai nấy sớm đã mệt mỏi vô cùng, vết thương chồng chất, hao hết tất cả sức lực, có thể đổ gục bất cứ lúc nào.
Nhưng hết thảy đều đã khác.
Một trăm năm trước, bọn họ không có gì cả, trừ hi vọng sống tiếp, bọn họ chẳng có gì.
Một trăm năm sau, bọn họ có lý tưởng, không còn lẻ loi chiến đấu.
Bọn họ không còn ích kỷ, bọn họ có thể vì yểm hộ đồng bạn rút đi mà chiến đến hơi thở cuối cùng, bởi bọn họ đã từng vô hạn tiếp cận thế giới trong mộng tưởng của lão Bạch Viên.
Dù chỉ là một tia ảo ảnh, bọn họ xác thực đã ẩn ước trông thấy, nên bọn họ tin tưởng.
Vì Hoa Quả Sơn, tử chiến. Đây là mệnh lệnh sau cùng.
Dạ!
Giơ cao vũ khí, từng người gào thét mà lên, xông hướng Văn
Thù…
Trong quần kiến trúc trống trơn, đám tăng lữ lui tới ngược xuôi, châm đốt tất cả mọi thứ, khói mù cuồn cuộn xung thiên mà lên, tấn tốc lan tràn khắp toàn bộ Hoa Quả Sơn.
Lúc này Thiên Hòa đã cháy hết hơi ấm trong không khí, đến nỗi thiên không bắt đầu hạ tuyết.
Tuyết rơi xuống lửa, hóa thành nước, rót vào xà nhà cháy đen, phát ra tiếng vang “xèo xèo”, lại hóa thành khói mù thẳng lên trời cao.
Đây không phải tuyết được vị thần nào đó ân tứ cho mảnh thiên địa này, mà là tuyết tự nhiên, giống như ngàn vạn năm trước, khi thế giới còn chưa có sự tồn tại của thần.
Cũng giống như tất cả yêu quái sống giữa thiên địa, cho dù không được thừa nhận, lại vẫn quật cường tồn tại.
Van Yêu điện thất thủ, trong ánh lửa, tòa thành thị Yêu tộc sừng sững trăm năm từ từ đổ sụp. Đối với Yêu tộc, nó tuyến cáo cho một kỷ nguyên đã kết thúc.
Nhưng mà, lịch sử chân chính, có lẽ mới vừa vặn bắt đầu…