Sáng sớm, trên sơn đạo gập ghềnh, một hòa thượng trẻ tuổi giục ngựa đi tới.
Một tay khẽ cuốn dây cương, một tay nắm chặt pháp trượng màu vàng, áo cà sa rộng rãi phất phới trong gió, vó ngựa bạch mã tung bay dưới chân.
Khí thế tựa như một mãnh tướng giục ngựa xung phong.
Khác với du tăng thông thường, hắn còn trẻ, gương mặt anh tuấn, hai mắt lấp lánh có thần chăm chú nhìn về phía trước, quả cảm mà kiên nghị. Trên mặt không nhìn ra hỉ nộ, không hiền từ hòa ái giống như hòa thượng bình thường, mà mang theo ý chí kiên định khó có thể diễn tả được bằng lời.
- Đây là Ngũ Hành sơn.
Hắn ghì lấy dây cương, bạch mã dừng bước, móng chân gõ liên hồi xuống đất.
Ánh mắt bắt đầu tìm kiếm khắp chung quanh.
- Ai?
Nơi xa, trong góc hiếm thấy bóng người, từ bụi cỏ bỗng nhiên vươn ra một cánh tay đầy lông lá. Vén bụi cỏ ra, bên trong lộ rõ một con khỉ đầu dính đầy cỏ khô.
- Phi.
Phun ra mấy cọng cỏ dại ngậm trong mồm, con khỉ hít một hơi thật sâu, lấy sức mắng to:
- Đừng phá giấc mộng của người khác! Cút đi cho lão tử——!
Dư âm lượn lờ trong sơn dã hoang vu, tiếng gầm gừ quanh quẩn không ngừng.
- Ở đó à?
Hòa thượng men theo thanh âm nhìn lại, sau đó điều khiển bạch mã chậm rãi đi tới.
Thoáng chốc, hầu tử và hòa thượng đã nhìn thấy nhau
Vừa gặp hầu tử, hòa thượng liền cười. Mà thời khắc ấy, hầu tử cũng cười, có điều là cười lạnh.
- Là ngươi?
Hầu tử vừa nhìn thân quần áo kia liền biết thân phận đối phương, thậm chí còn biết hắn tới đây làm gì. Lịch sử vốn đang thay đổi, nhưng lịch sử vẫn cứ tương tự tới kinh người.
Vẻ lười nhác tức thì biến mất, chuyển thành cười lạnh
- Ngươi tới đây làm gì? Để lão tử tới Tây Thiên thỉnh kinh?
Hòa thượng không đáp lời, chống lấy pháp trượng, từng bước từng bước men theo đống loạn thạch leo lên sườn dốc, thân thủ vô cùng nhanh nhẹn.
- Trở về đi. Áp ta chính là các ngươi, thả ta cũng là các ngươi, còn cùng ta nói chuyện thỉnh kinh thành Phật? Nghĩ xem lão tử là ai?
Nói tới đây, hầu tử cười lên ken két, nhếch mép lộ ra răng nanh, vẻ dữ dằn mang theo một tia điên cuồng.
- Cần gì phải khổ thế? Chẳng lẽ thí chủ muốn bị áp ở chỗ này thêm năm trăm năm?
Hòa thượng thở dài, lại không dừng bước.
- Áp một vạn năm cũng là chuyện của bản thân lão tử, can gì tới lừa trọc nhà ngươi?
Hầu tử dùng cánh tay duy nhất có thể cử động sờ sờ chung quanh, muốn tìm một cục đá ném tới, lại phát hiện năm trăm năm rồi, chút ít đá vụn nằm cạnh bên mình sớm đã bị ném sạch sẽ. Giờ chỉ có thể vơ được một nắm bùn đất.
Bùn đất cũng được! Hầu tử tiện tay ném ra:
- Cút!
Bùn đất bay trên không tán thành một mảnh bụi mù, sát na sắp dính lên áo cà sa, lại đều giống như có linh tính lặng lẽ tránh qua. Khiến cho hầu tử hơi kinh hãi, không thể không nhướng mắt tử tế đánh giá hòa thượng kỹ hơn.
Dừng cách hầu tử chừng hai trượng, hòa thượng chống pháp trượng, mỉm cười, chăm chú nhìn hầu tử.
- Hầu tử, chúng ta nói chuyện một chút đi.
Hòa thượng nói.
Ánh mắt đen nháy tưởng như có thể nhìn thấu nội tâm người khác, điểm này khiến hầu tử không khỏi kinh hãi.
- Không có gì để nói , lão tử mệt rồi, còn phải ngủ một giấc cho lại sức. Ta không ý kiến chuyện ngươi lấy kinh, ngươi cũng đừng cản trở ta ngủ, hai bên nước sông không phạm nước giếng, được không?
Hầu tử lấy tay móc móc lỗ tai, nhắm mắt ... không nhìn.
- Ngươi không muốn tự do?
Hòa thượng hỏi.
- Tất nhiên là muốn.
- Ta thả ngươi ra ngoài, ngươi bảo vệ ta đi Tây Thiên thỉnh kinh, sau đó sẽ được tự do
Hòa thượng trải ra hai tay, nói.
- Hừ! Đấy mà là tự do? Ta có thể làm bất kỳ chuyện gì ta muốn?
- Ngươi muốn làm chuyện gì?
- Ta muốn xé rách thiên không, để Thiên Hỏa đốt rụi Thiên cung!
Hầu tử gằn giọng nói.
- Không thể.
Hòa thượng mặt không biểu tình đáp lời.
- Thế chẳng phải không còn gì để nói? Ở đây không được tự do, ra ngoài cũng không được tự do! Nếu thế, chẳng bằng ta cứ ở đây, đỡ phải vơ bực vào thân!
Hòa thượng thở dài một tiếng, hai tay hợp mười:
- A ni đà phật, sớm nghe nói con khỉ nhà ngươi tính tình bất hảo, cũng đoán sẽ không dễ dàng theo ta tây hành, quả thế.
Nói xong, hòa thượng sải bước tiến về phía trước, phất tay áo ngồi xuống bên cạnh hầu tử, đặt pháp trượng tựa bên vách đá, tiện tay hái tới một quả quýt cách đó không xa, bóc vỏ xong, đặt trước mặt hầu tử:
- Ngươi có bản lĩnh thông thiên, tu hành nhiều năm, chẳng lẽ cam tâm bị giam ở chỗ này?
Ngửi thấy mùi chua của quýt, hầu tử lập tức thèm nhỏ dãi.
Đã mấy chục năm không ăn trái cây. Lần trước là một đứa nhỏ đi ngang qua, hái cho hai quả, sau khi ăn xong hắn ôm đầy mong đợi vùi hạt giống trồng ngay bên cạnh.
Nhưng đất đai nơi đây căn bản chẳng tươi tốt gì, mãi mà không thấy nảy mầm.
Vất vả chờ đợi bao ngày, năm ngoái mới bắt đầu có một cây sinh trưởng gần hắn, hướng phía hắn chìa ra một cành. Nhưng sau đó không thấy dài ra nữa!
Cây cối sẽ không sinh trưởng về nơi không có ánh mặt trời. . .
Hầu tử chứng kiến quýt nở hoa, kết quả, rơi xuống và mục nát, lại chỉ có thể nuốt nước miếng.
Quay đầu, cầm quýt đưa lên miệng chậm rãi nhai nuốt, hầu tử hỏi ngược lại:
- Không cam thì biết làm sao? Lão tử lên trời xuống đất không gì không làm được, khắc khổ tu hành một là cầu trường sinh, hai là cầu tiêu dao tự tại. Rốt cục lại thành trên trời dưới đất không chỗ dung thân. Bản lĩnh thông thiên, nào có ích gì?
Vòng xoáy oan nghiệt kia, hầu tử không muốn bước vào thêm lần nào nữa.
Hòa thượng trầm mặc, lẳng lặng ngồi đó, mỉm cười nhìn hầu tử.
Đối mặt với một đối thủ không nóng không giận, hơn nữa cứ quấn lấy không buông, hầu tử không khỏi chán chường. Hắn có thể càn quấy ngang ngược, nhưng vô luận thế nào, dù có một gậy nặng ngàn cân đánh xuống, lại tựa như đánh vào trong không khí:
- Cho nên mới nói ta ghét nhất , chính là lừa trọc.
- Nói một chút xem.
- Hả, nói cái gì?
- Ở chỗ này rất cô đơn phải không, cứ coi như bần tăng là người đi đường ngang qua đây, kể chuyện của ngươi cho ta nghe. Nếu không nguyện ý theo ta tây hành, ta cũng không ép buộc.
- Nói cái khỉ khô! Có gì mà nói .
Lời còn chưa dứt, hầu tử đã thấy hai tay hòa thượng khẽ bấm, một ngón điểm lên trán mình.
- Ngươi làm gì đó?
Hầu tử hô to.
- Ngươi không nói, bần tăng tự mình nhìn xem.
Ve sầu kêu vang, trên bầu trời chim nhạn lẻ loi xuôi về phía nam, một con bọ hung mở cánh bay hướng phương xa, chỉ để lại phiến lá không ngừng đung đưa.
Hầu tử chỉ cảm thấy cảnh tượng trước mắt dần dần mơ hồ. . .
Tám trăm năm, thoáng qua như một giấc chiêm bao.