Đại Bát Hầu

Chương 490: Nói chuyện



Sáu trăm năm mươi năm sau...

Dưới Ngũ Hành sơn, trong ngóc ngách hoang vu không một bóng người, một hầu một tăng lặng lẽ nhìn nhau.

Từ từ, Huyền Trang buông ra ngón tay đặt trên trán hầu tử, hai tay hợp mười, nét mặt bình tĩnh, lại tự nhiên mang đến cảm giác thân tâm mệt nhọc.

Sao khuya lấp lánh giữa trời, đưa mắt nhìn lại, hết thảy trước mắt đều chìm trong thinh lặng.

Không phải năm trăm năm như hắn từng biết trước đây, mà là sáu trăm năm mươi năm. Hôn mê mất một trăm năm mươi năm, sau khi tỉnh dậy lại bị áp năm trăm năm .

Ai có thể tưởng tượng được, Tề Thiên đại thánh tung hoành tam giới, vạn yêu chi vương, lại lấy loại phương thức này gặm nhấm nỗi cô đơn suốt bao năm tháng dài đằng đẵng, vì không hái được trái cây mà rầu rỉ ủ dột?

- Xem đủ chưa? Có cảm tưởng gì không?

Hầu tử cười lạnh, mắt đỏ ngầu.

Tám trăm năm, tám trăm năm kể từ cái khắc hắn bước ra Hoa Quả Sơn, một đoạn quá khứ không thể quay đầu.

Liều mạng muốn nắm được hết thảy, giữ được hết thảy, cuối cùng, lại chỉ không ngừng mất đi, còn mỗi một thân trơ trọi...

Khẽ thở dài, Huyền Trang nhẹ giọng nói:

- Kinh lịch của thí chủ thực sự ngoài ý liệu của bần tăng, thì ra đối tượng ngươi hận căn bản không phải Thiên Đình, mà là Phật tổ Như Lai.

Hầu tử nhướng mắt nhìn Huyền Trang, hỏi lại:

- Hận ư?

- Không hận?

Hầu tử thoáng sửng sờ mất một lúc, hồi lâu, mới bẹp môi nói:

- Ta cũng không rõ ràng, bị áp ở đây, những điều nên nghĩ, không nên nghĩ, muốn nghĩ, không muốn nghĩ, đều đã nghĩ qua vô số lần, nghĩ mãi, rồi cũng chán. Ta không biết rốt cục mình còn hận hay không. Chẳng qua nếu ngươi thả ta ra, chắc ta vẫn sẽ tới Linh sơn chiến một trận với hắn.

Huyền Trang híp mắt, bật cười:

- Nhưng mà vừa nãy thí chủ không hề nói vậy với bần tăng, vừa nãy thí chủ mới nói, tu tiên là vì trường sinh, thoát ra liền muốn đi đốt Thiên Đình.

Hầu tử quay mặt đi không nhìn hắn, thì thào nói:

- Có tuổi rồi, nhớ lầm cừu gia, không được ư?

- À?

Ngẩng đầu lên, Huyền Trang ngồi dựa bên vách đá, ngửa mặt nhìn sao trời lấp lánh, thán nói:

- Thế, tạm thời gác chuyện đó sang một bên. Tới nước này rồi, bần tăng lại hỏi thí chủ một câu. Thí chủ có nguyện đi ra?

- Ngươi vẫn muốn ta theo ngươi đi thỉnh kinh?

- Thí chủ nghe cho rõ ràng. Bần tăng hỏi là, thí chủ có nguyện đi ra Ngũ Hành sơn?

Hầu tử hít một hơi thật sâu, lười nhác nâng mí mắt nhìn Huyền Trang một cái, nói:

- Lời này của ngươi là có ý gì? Ta không nguyện đi thỉnh kinh ngươi cũng chịu thả?

Một con bọ cánh cứng từ từ leo lên, đè sấp cỏ xanh.

Huyền Trang cúi đầu vuốt tay áo, hồi lâu mới nhẹ giọng thán nói:

- Lúc tới đây, bần tăng còn nghi ngờ về chuyện có thể thuyết phục thí chủ đi theo bần tăng tới tây phương không. Nhưng hôm nay, nghi ngờ kia đã bị xóa bỏ.

- Ý gì đây? Không sợ ta đi ra một gậy đánh chết ngươi?

Huyền Trang thoáng bật cười:

- Sinh sinh tử tử, tử tử sinh sinh, có tính được là gì? Nếu sợ chết, bần tăng đâu cần vượt qua ngàn dặm xa xăm, một đường hướng tây? Chẳng lẽ thí chủ cho rằng bần tăng trải qua bao gian khổ đi Tây Thiên thỉnh kinh chỉ là để thành Phật?

Nói rồi, Huyền Trang mỉm cười nhìn hầu tử, vành mắt cong cong như trăng đầu tháng.

Hầu tử chợt sững sờ, tức thì nhãn thần quan sát Huyền Trang nhiều thêm một tia cảnh giác.

Từ cái khắc hắn tỉnh lại, phát hiện mình bị áp dưới Ngũ Hành sơn, hắn cũng đã đoán được nguyên nhân của việc này.

Như Lai. Tất nhiên là không thể tin. Tương ứng với đó, chuyện lấy kinh không nằm trong quỹ tích Thiên Đạo mà hắn tính toán ra, nói truyền bá Phật pháp không giúp ích gì cho hắn, đều cần phải châm chước.

Nhưng hầu tử thực nghĩ không ra chuyện lấy kinh thì có ý nghĩa thực tế gì với Phật môn.

Chiếm địa bàn? Phát triển thế lực?

Đừng nói Phật môn, Đạo môn đều không hứng thú mấy với việc này. Về bản chất người Đạo môn và người Phật môn không khác gì nhau, chỉ cầu đề thăng tu vị bản thân, có điều Phật môn yêu cầu chặt đứt thất tình lục dục, làm được càng thêm triệt để. Mà trong tam giới này, nếu nói có ai nóng lòng phát triển thế lực, thì có lẽ cũng chỉ mỗi Hoa Quả Sơn dưới tay hắn đương sơ hay tướng soái Thiên Đình thôi. Trong đó, tướng soái Thiên Đình còn bị chế ước từ thiên điều, không cách nào tùy ý phát triển.

- Ngươi tưởng gạt ta đi theo hầu ngươi?

- Gạt?

- Không phải sao? Đám lừa trọc các ngươi, nửa chữ lão tử cũng không tin, bởi thế, cũng sẽ không trúng kế.

Hầu tử hừ một tiếng, lười nhác lắc lắc đầu nói:

- Huống hồ, lão tử ở đây cũng an nhàn, thật sự không muốn đi ra, ngươi có nói gì cũng đều vô dụng.

- Thật sự không muốn đi ra?

- Thật sự không muốn.

- Thật sự?

- Thật sự! Ngươi còn muốn hỏi mấy lần, ngươi rất phiền, biết không? Mới sáng sớm đã đến quấy rầy không cho lão tử ngủ thêm một chút, lải nhải mãi đến giờ còn ì ra đó không đi, muốn lão tử một côn đập nát đầu ngươi?!

Đối mặt với vẻ giận dữ của hầu tử, Huyền Trang phất phất tay nói:

- Thí chủ muốn giết bần tăng, vậy cũng phải đi ra rồi mới có thể giết được. Với tình trạng bây giờ của ngươi, tu vị phong bế, dù bần tăng đứng bất động ở đây ngươi cũng không giết được.

- Ngươi --!

Hầu tử trùng trùng nện một quyền xuống đất, hít hai hơi thật sâu cho bình tĩnh lại, phải mất một lúc mới lành lạnh nói:

- Lão tử không hứng thú lãng phí nước miếng với ngươi, tóm lại, không muốn nghe ngươi nói bất kỳ điều gì, không muốn đi ra ngoài, càng không muốn đi Tây Thiên thỉnh kinh, chỉ cầu ngươi đừng đứng đó làm phiền ta. Thế thôi.

Nói rồi hầu tử dùng cánh tay còn lại che đầu, không thèm để ý đối phương.

Huyền Trang thở dài một hơi đành chịu, vươn tay cầm lên pháp trượng đặt bên vách đá, từng bước đi tới bạch mã.

- Đi thật à?

Hầu tử len lén liếc mắt nhìn hắn.

Chỉ thấy Huyền Trang đi tới cạnh bạch mã, buộc pháp trượng lên đó, vươn tay cởi xuống hành lý, từ trong lấy ra ống trúc đựng nước và mấy chiếc bánh khô, cầm ở trên tay, lại quay người đi tới trước mặt hầu tử.

- Con mẹ nó sao ngươi còn quay lại?

- Bần tăng có nói muốn đi đâu?

Huyền Trang giơ tay về hướng hầu tử, phơi bày ống trúc và bánh khô, cười nói:

- Bần tăng đâu có được Thiên Đạo kim thân như ngươi. Bần tăng chỉ là một giới phàm khu, tất nhiên cũng chạy không thoát ăn uống ngủ nghỉ, nói chuyện cả ngày, bần tăng cũng đói, phải ăn chút lương khô mới được. Đúng rồi, ngươi có muốn thử một chút không?

- Ăn lương khô... Sau đó thì sao? Tiếp tục khua môi múa mép với ta?

- Đương nhiên, không khuyên được thí chủ xuất sơn, bần tăng thề không đi đâu cả.

Huyền Trang gật gật đầu có vẻ rất là nghiêm túc, chỉ vào đống hành lý nói:

- Trong kia có đệm chăn, nếu tối nay vẫn không thuyết phục được thí chủ, bần tăng tạm thời ở lại chỗ này. Được rồi, trước lúc tới bần tăng có xem qua, cách nơi này chừng năm dặm có một thôn trang, nếu bần tăng ăn hết lương khô mang theo mà chưa thuyết phục được thí chủ, vậy bần tăng đành phải tới đó hoá duyên, đi đi về về một hồi, cùng lắm chỉ nửa ngày, không ngại. Nếu còn không được, bần tăng có thể dựng chùa, thu đồ đệ lập phái ngay ở đây, khai khẩn mảnh đất hoang bên cạnh thành đồng ruộng, tự canh tự thực, tự cấp tự túc, lúc nào thuyết phục được thí chủ, lúc ấy khải trình cũng không muộn. Trong hành lý kia không thiếu hạt giống để trồng trọt, chẳng qua cần phí chút công sức thôi. Thí chủ không cần phải ưu tâm cho bần tăng.

Hầu tử trợn tròn mắt.

Thái độ gì đây? Con lừa trọc này tính dày mặt đến cùng với mình?

Điềm nhiên vắt vạt cà sa lên, Huyền Trang ngồi xuống bên cạnh hầu tử, cầm một miếng bánh khô đưa tới trước mặt hắn, nói:

- Thế nào, thử một tiếng? Tuy chẳng phải sơn hào hải vị gì, nhưng mấy trăm năm chưa ăn gì, chắc cũng vừa miệng lắm.

Hầu tử không chút do dự gạt tay Huyền Trang đi.

Thấy thế, Huyền Trang không mời mọc thêm. Ngẩng đầu nhìn lên tinh không, vừa gặm bánh khô, vừa vui vẻ nói:

- Bần tăng nói đùa thôi, chắc là trước bình minh ngày mai chúng ta liền có thể khởi hành, không cần dây dưa ở đây quá lâu.

Hầu tử không tiếp lời, dùng tay bịt tai, đầu quay sang một bên, hoàn toàn coi như Huyền Trang không tồn tại.

Hồi lâu, thẳng đến lúc Huyền Trang ăn uống no đủ, mới phủi đi vụn bánh trong tay, thở dài nói:

- Đã để thí chủ đợi lâu. Tiếp tục chủ đề lúc nãy thôi. Bần tăng vừa được xem ký ức của thí chủ, bây giờ cũng để thí chủ xem xem ký ức của bần tăng, thế nào? Xem xong rồi, bần tăng sẽ giúp ngươi đi ra, còn ngươi muốn đi đông, đi tây, hay là đi nam đi bắc, thậm chí muốn giết bần tăng, đều tùy ngươi.

- Gì?

Cũng không quản hầu tử nguyện ý hay không, thậm chí không đợi hầu tử kịp phản ứng, Huyền Trang đã cầm tay hắn lên, trực tiếp đặt trên trán mình.

Nhìn đăm đăm ý cười trong mắt Huyền Trang, khóe mắt hầu tử thoáng giật nhẹ.

Từ từ, cảnh tượng bốn phía chợt như gợn sóng, không ngừng diễn hóa, một ngôi chùa miếu xuất hiện trước mặt hầu tử...