Đại Bát Hầu

Chương 496: Xuất sơn (2)



*****

Trên chín tầng trời, một tên thiên tướng tay nắm tấu chương vội vã bước trên quảng trường trống trải. Cờ xí phấp phới bốn phía, rất nhiều thiên binh thân mặc khải giáp sáng bạc đứng ở hai bên, nhìn qua uy phong lầm lẫm.

Trận chiến sáu trăm năm mươi năm trước, đối với tam giới là trường ác mộng, đối với Thiên Đình lại càng như thế.

Thiên Quân tổn thất gần hết, số tiên gia, thiên binh bỏ mình nhiều tới hơn trăm vạn. Những cung điện xưa kia, phần đông đều bị thiêu rụi.

Có thể nói, hầu tử một người một côn, cơ hồ hủy hết toàn bộ tích lũy hàng vạn năm qua của Thiên Đình, thậm chí là của toàn Đạo môn.

Mà nay, trải qua sáu trăm năm mươi năm trùng kiến, Thiên Đình hiện thời, tuy không so được với thời đỉnh thịnh năm xưa, nhưng cũng đã dần thành quy mô, có điều bởi thiếu thốn nhân lực nên rất nhiều chức năng giám đốc phàm trần và âm gian không thể không tạm thời gác bỏ, vì thế, ngay cả thiên điều tiên lệnh vốn nên không được đụng vào mảy may cũng phải làm ra điều chỉnh cực lớn, đến nỗi cùng một cảnh sắc, cùng một sự tình, cùng một cách xưng hô, nhưng Thiên Đình này và Thiên Đình kia, thực ra đã sai biệt nhiều lắm.

Rất nhanh. Thiên tướng bước lên bậc đá bằng bạch ngọc dài dằng dặc, vượt qua Linh Tiêu bảo điện đi tới trước Ngự thư phòng, lại bị thiên binh giữ cửa ngăn lại.

- Xin phiền thông bẩm giùm mạt tướng một tiếng, nói với bệ hạ, mạt tướng có quân tình khẩn cấp cần tấu. Không thể chậm trễ được.

- Quân tình khẩn cấp?

- Đúng, quân tình khẩn cấp, tất phải lập tức cận kiến bệ hạ.

Lúc nói chuyện, thiên tướng bất giác dùng tay áo lau mồ hôi liên hồi, khiến thiên binh đứng canh cửa nhìn mà ngây dại.

Thoáng do dự một lúc, thiên binh canh cửa kia khom người chắp tay nói:

- Tướng quân hơi chờ, để ti chức khải bẩm bệ hạ. Sẽ quay lại trả lời sau.

Nói xong. Thiên binh liền quay lưng mở cửa Ngự thư phòng, đi vào.

Không lâu sau, đại môn mở rộng, mấy vị tiên gia từ bên trong đi ra, ai nấy về mặt mày hớn hở chắp tay với thiên tướng tới báo tin, thiên tướng lại chỉ miễn cưỡng cười cười, cảm tâm tư đáp lễ đều không có. Nóng ruột nghểnh cổ nhìn vào trong, thỉnh thoảng đưa tay lên lau mồ hôi nơi trán.

Từ ngoài cửa nhìn vào, Ngự thư phòng này tịnh không quá nhiều khác biệt với Ngự thư phòng sáu trăm năm mươi năm trước, vẫn hoa quý điển nhã như thế, thậm chí bày biện đều như đúc. Nếu không nói toạc, dù có nói là chưa từng kinh qua chiến hỏa sợ rằng rất nhiều người đều tin.

Có điều, chủ nhân của nó, lại đã đổi rồi.

Rất nhanh, thiên binh canh cửa bước ra từ Ngự thư phòng, nghiêng người nói:

- Tướng quân. Bệ hạ cho mời.

Thiên tướng gật gật đầu, vội vàng bước nhanh tiến tới, lúc vượt qua bậc cửa nhất thời không cẩn thận bị vấp một cái.

Chuyện như thế, nếu gặp lúc bình thời tất sẽ lúng túng không thôi, nhưng mà hôm nay, hắn căn bản không có tâm tư đi để ý.

Mới vừa đứng vững gót chân, hắn đã bước nhanh tiến vào buồng trong Ngự thư phòng.

Trong buồng, trước long án, một nam tử trung niên thân mặc long bào đang ngồi ở kia.

Nam tử trung niên diện quan như ngọc, để râu dài, hai đạo lông mi dài phải tới một xích, rủ sang hai bên, nhìn qua rất có khí thế của bậc đế vương, chỉ là trong đôi lấp lấp lánh có thần kia lại bày đầy tơ máu, có vẻ mệt nhọc vô cùng.

Ngày đó hầu tử giết Ngọc đế, Tây Vương Mẫu, thậm chí hủy luôn hồn phách hai người, đến nỗi Thiên Đình trùng kiến, lại không cách nào hồi sinh bọn họ được. Đến sau nhờ Tam Thanh hiệp thương, lập tân đế khác.

Mà vị này, chính là tân nhiệm Ngọc đế -- Trương Bách Nhẫn.

Gặp Ngọc đế, thiên tướng vội vàng khuỵu gối quỳ đất, nâng tấu chương trong tay lên ngang trán, nói:

- Khải bẩm bệ hạ, đây là tấu chương Tuần Thiên phủ mới vừa đưa tới.

- Quân tình khẩn cấp của Tuần Thiên phủ? Là ai gây chuyện, Cửu Đầu Trùng? Hay là Ngưu Ma Vương, Bằng Ma Vương?

Ngọc đế nghe vậy không khỏi vươn tay vuốt vuốt huyệt thái dương, thở dài một hơi, cười khổ nói:

- Chẳng phải Lý Tĩnh mới vừa kí hiệp ước hưu binh với chúng? Đám yêu quái này, đúng thật chẳng yên tĩnh được ngày nào.

Thiên tướng cúi đầu, nhẹ giọng nói:

- Khải bẩm bệ hạ, không phải bọn họ...

- Không phải bọn họ? Chẳng lẻ lại là Lữ Thanh và Đa Mục Quái? Bọn này rất ít sinh sự mà.

Nói tới đây, Ngọc đế đã vươn tay ra.

Khanh gia đứng bên vội vàng tiếp lấy tấu chương từ trong tay thiên tướng, đưa chuyển cho Ngọc đế.

Mở tấu chương, chỉ thoáng nhìn, sắc mặt Ngọc đế tức thì xám trắng, tròng mắt mở to, khóe mắt co giật liên hồi.

Thiên tướng quỳ trước long án cẩn thận ngước mắt liếc nhìn Ngọc đế, nhẹ giọng tấu nói:

- Khải bẩm bệ hạ, Nam Chiêm Bộ Châu có một ngọn núi, tên là Nhị Giới sơn, bởi mới đây phát sinh dị động, quấy rầy dân sinh, Tuần Thiên phủ liền phái tuần thiên tướng tới điều tra, lại phát hiện Nhị Giới sơn đã kết băng. Nghe sơn dân nói, dưới núi vốn cầm tù một con yêu hầu, lần dị động này, là vì yêu hầu phá mở phong ấn chạy ra mà nên... Tuần Thiên Phủ hoài nghi, yêu hầu chạy thoát kia chính là Tôn Ngộ Không mà trước giờ chúng ta vẫn luôn tìm kiếm.

- Tôn Ngộ Không...

Đối với Thiên Đình, thậm chí đối với tam giới, ba chữ “Tôn Ngộ Không”, đồng nghĩa với một trường ác mộng... Chẳng lẽ trên tay mình, ác mộng kia lại muốn tái diễn?

Ẩn ẩn, Ngọc đế có phần hoảng loạn, chớp chớp mắt, vươn tay chỉ vào thiên tướng nói:

- Có biết hiện giờ yêu hầu đang ở đâu?

- Yêu hầu đã chạy thất tung, Tuần Thiên phủ đang phái người tra tầm.

- Động... Động tác đừng quá lớn, không được kinh động hắn. Nếu có chứng cứ xác đáng chứng minh yêu hầu kia chính là Tôn Ngộ Không, cũng phải bẩm báo cho Tam Thanh trước rồi hẵng định đoạt, không thể liều lĩnh chọc giận hắn.

- Dạ.

Thiên tướng đang muốn xoay người, lại bỗng nghe Ngọc đế nhắc nhở thêm:

- Thông báo cho Lý Tĩnh, trước khi tình thế rõ ràng, không được dụng binh phàm trần, tránh gây chuyện thị phi.

- Ngay cả đối với tán yêu cũng đình chỉ... ?

- Đúng!

Ngọc đế chém đinh chặt sắt nói.