Đại Bát Hầu

Chương 495: Xuất sơn (1)



Huyền Trang cuộn lên cà sa, vắt ngược trên vai, vượt qua cự thạch từng bước hướng lên đỉnh núi.

Gió đêm ào ào thổi tới.

Sấm sét gầm rú nơi xa dần dần biến thành mấy tiếng trầm vang, giống như một con dã thú giương nanh múa vuốt, gầm gừ phóng thích địch ý, lại thủy chung không thấy bổ nhào qua cắn xé.

Chắc là, ngay cả thiên địa cũng hiểu kẻ thỉnh kinh trước mắt này không thèm đếm xỉa đến sinh tử, có dọa cũng dọa không nổi.

- Ta còn chưa đáp ứng --!

Hầu tử gân cổ kêu nói.

- Bần tăng nói qua, thí chủ có đáp ứng hay không, bần tăng đều sẽ thả thí chỉ ra. Đợi phong ấn giải khai, thí chủ đi hay ở, muốn tới phương trời nào, bần tăng đều không ngăn trở.

Huyền Trang từng bước đi lên đỉnh núi, nhẹ giọng nói:

- Bần tăng từng phát hồng nguyện phổ độ chúng sinh, đối với bần tăng, thí chủ cũng là một trong chúng sinh, tự nhiên cũng cần phổ độ, nếu đã gặp mặt, lại bỏ đó mặc kệ, chẳng phải trái với bản tâm?

Hầu tử sấp trên cỏ khô im lìm không nhúc nhích, lặng thinh như đã ngủ, song đôi mắt rõ ràng vẫn đang mở trừng trừng.

Hồi lâu, cuối cùng Huyền Trang đã bước lên đỉnh núi, đối mặt với phiến cự thạch kia, đối mặt với Phạn văn khắc trên cự thạch sừng sững trong sương gió hơn sáu trăm năm mươi năm.

Không hề nhiều lời, hắn hai tay hợp mười, mắt nhắm nghiền, thoáng cúi đầu, miệng niệm niệm có từ.

Đợi đến niệm xong khẩu quyết, hắn vươn ra một ngón tay nhè nhẹ điểm trên cự thạch.

Nháy mắt, một đạo kim quang xung thiên mà lên, Phạn văn trên cự thạch dập dờn như sóng nước giữa mặt hồ, hóa thành từng điểm óng ánh phiêu tán trong gió.

Hai dải gấm bên mái cũng tung bay theo gió.

Hắn thoáng thở hắt ra. Xoay người bước xuống núi, về lại trước mặt hầu tử, khom lưng nói:

- Nên nói thì đều đã nói, phong ấn bần tăng cũng đã giải, ra hay không, là do thí chủ tự hành quyết định. Quấy rầy đã lâu, bần tăng xin vái biệt. Nếu có duyên, tự sẽ gặp lại, nếu vô duyên... Bần tăng chỉ cầu thí chủ một chuyện.

Hầu tử thẫn thờ gác tay sau gáy, nhìn đăm đăm phiến cỏ khô gần trong gang tấc, mờ mịt hỏi:

- Việc gì?

Huyền Trang hai tay hợp mười, nhàn nhạt nói:

- Bần tăng hi vọng sau khi thí chủ thoát ra, vô luận gặp phải chuyện gì, thì cũng đừng nên dễ nổi giận. Như Lai có huyết hải thâm thù với thí chủ. Thiên Đình cũng có cựu oán với thí chủ, bỏ Phật pháp sang một bên không bàn, dù thí chủ có tiếp tục xảy ra tranh chấp với họ cũng là điều không thể chê trách. Nhưng chúng sinh tam giới này lại chưa từng đắc tội với thí chủ, mong thí chủ đừng làm ra chuyện hủy hoại thiên địa nữa, vô luận lúc nào, chỗ nào, chuyện gì, đều nên niệm tới thương sinh... Mà bỏ đi ý định kia, đừng quên, Yêu tộc mà thí chủ thủ hộ, kẻ thí chủ hận, người thí chỉ yêu, đều cùng sinh sống trong mảnh thiên địa này. Ở đây, Huyền Trang thay mặt thương sinh cảm ơn thí chủ.

Nói xong, Huyền Trang khom lưng hành lễ, xoay người liền đi, không nói gì thêm.

Thoáng chốc, hầu tử đột nhiên nhớ tới một cố nhân.

Cái thân ảnh khom lưng ngồi trên tảng đá dưới trời chiều ấy, cái thân ảnh giống như lão nông rầu rĩ vì sinh kế, đến nay vẫn ghi khắc trong lòng.

- Lão Bạch viên... A ha ha ha.

Nghĩ tới đây, hắn nhếch môi cười khổ.

Lão Bạch Viên và Huyền Trang, có lẽ, đó mới là cùng một loại người, năng lực có cao có thấp, lại cùng một trái tim sống vì người khác. Còn phần mình, tuy từ trong tay lão Bạch Viên tiếp lấy phần trách nhiệm. Lại thủy chung chưa bao giờ làm được.

Đợi lúc xoay người lên ngựa, Huyền Trang mới quay đầu nhìn hầu tử lần sau cùng, ghì lấy dây cương, hất lên roi ngựa, thúc ngựa tây hành, đầu không ngoảnh lại.

Hầu tử lặng lẽ đưa mắt nhìn Huyền Trang, trầm mặc.

Hồi lâu, đợi Huyền Trang chạy ra chừng năm dặm mới ghìm ngựa quay đầu.

Núi cao nơi xa khẽ run lên, từng hồi nổ vang tung trời, khe núi chậm rãi nứt ra. Sau đó, nổ tung.

Một đạo kim quang tan biến trong trời đêm phía đằng đông.

Nhìn thiên tế, nhìn mặt trời buổi sớm mai lấp ló xa xa, Huyền Trang khẽ cười nhẹ, quay đầu, tiếp tục đi về tây phương.

Lúc này, hắn không chú ý thấy trên cao không có một chiếc chiến xa Tuần Thiên phủ đang lao nhanh mà qua...

*****

Linh sơn Đại Lôi Âm tự.

Trong đại điện, vẫn là một mảnh tịch tĩnh.

Đám Phật đà La Hán đứng đó, ai nấy đều lặng lẽ nhìn đăm đăm Như Lai và Chính Pháp Minh Như Lai.

Hồi lâu, hai mắt Như Lai thoáng khép lại, nhẹ giọng nói:

- Yêu hầu kia hận Phật môn chúng ta thấu xương, ngươi trợ giúp yêu hầu thoát khốn, là vì cớ gì?

- Bản ý của đệ tử, tịnh không phải trợ giúp yêu hầu thoát khốn.

- Không phải trợ giúp yêu hầu thoát khốn?

- Bản ý của đệ tử, chính là khảo nghiệm Kim Thiền tử.

Chính Pháp Minh Như Lai hai tay hợp mười, nhẹ giọng nói:

- Hắn si ngôn vọng cầu Phật pháp phổ độ, nếu pháp phổ độ trong miệng hắn tịnh không phải lời cuồng vọng, như vậy, độ được chúng sinh, tự nhiên cũng độ được yêu hầu.

- Nếu không độ được thì sao?

- Nếu không độ được, lại thả yêu hầu ra, đến lúc đó, chúng sinh tam giới nguy rồi, làm gì còn chuyện phổ độ ? Kim Thiền tử, cũng chấm dứt hẹn ước mười kiếp tranh biện Phật pháp. Nếu thật độ được, lại cũng một kiện đại công đức, với Phật môn có ích vô hại.

Nghe vậy, Như Lai chỉ cười mà không hỏi gì thêm.

Hồi lâu, Văn Thù đứng ở đầu bên kia bước ra khỏi hàng, hai tay hợp mười, khom lưng nói:

- Thật muốn khảo nghiệm, đệ tử lại có một sách, chẳng biết có được không?

Vừa nghe lời này, toàn bộ Phật đà lập tức quay đầu nhìn hướng Văn Thù.