Đại Bát Hầu

Chương 499: Thí chủ, thỉnh tự trọng (1)



Rảo bước trong bảo khố Long cung, hầu tử ngỡ ngàng nhìn quanh tứ xứ, Ngao Thính Tâm tấc bước không rời theo sát ngay sau.

Nền gạch vàng óng, cột trụ đỏ son, hoàng kim lấp lánh khắp nơi, Dạ Minh Châu trên vách tường bằng bảo thạch chiếu rọi xuống, khiến cho hết thảy nơi này sáng bừng lên, gai mắt vô cùng.

Nếu là mấy trăm năm trước, mấy thứ phàm tục này hầu tử chắc chẳng thèm nhìn, nhưng bây giờ hắn lại tử tế quan sát từng thứ một, nhìn đến nhập thần.

Sáu trăm năm mươi năm quang âm, toàn bộ thế giới đều đã biến hóa, Đông Hải Long cung không bị chiến hỏa lây lan tới này, chắc đã là nơi ít có biến hóa nhất. Nhưng không biết vì sao, hầu tử cứ cảm thấy những thứ đập vào mặt mình, dù là một khối gạch vụn, một cây cột trụ, đều khác hẳn mấy trăm năm trước.

Có lẽ, chính hắn cũng đã thay đổi.

Hết thảy mọi thứ nhìn qua đều trở nên xa lạ khiến hắn nhìn mà không khỏi cảm thương.

- Đại Thánh gia, khải giáp cất ở bên này.

- À.

Hầu tử vội thu lại tâm tình, cảm giác ấy, giống như mới được đánh thức khỏi giấc mơ, lúng túng chớp chớp mắt nói:

- Ta biết rồi!

Dẫn theo hầu tử, Ngao Thính Tâm rảo bước xuyên qua lối đi giữa đống trân bảo chồng chất như núi, từng bước tiến vào sâu trong bảo khố, mấy tên tôm binh ở sau lưng một mực cùng theo, đứng ở đằng xa giương mắt theo dõi.

Hai người còn chưa kịp đi tới phủ khố cất giữ khải giáp, thì Quy thừa tướng đã khom lưng chạy chậm đuổi theo.

Gặp hầu tử, hắn nhào tới quỳ rạp xuống đất, dập đầu nói:

- Không biết Đại Thánh gia giá lâm, lão thần không tiếp đón từ xa, tội nên vạn chết! Mong Đại Thánh gia thứ tội!

Cảnh này khiến mấy tên tôm binh đằng sau nhìn mà trợn tròn mắt.

Dù có đối với Long Vương, thì cũng chưa từng thấy lão thừa tướng dưới một người trên vạn người này kính sợ như thế.

Mắt thấy Quy thừa tướng làm ra đại lễ như vậy, hầu tử lại chỉ quay đầu thoáng nhìn một cái, hờ hững khoát tay nói:

- Đứng lên đi.

Nghe vậy, Quy thừa tướng sảng giọng hô:

- Đại Thánh gia không khoan thứ lão thần. Lão thần không dám đứng lên.

- Ta rất mệt, lười nói chuyện, ngươi hiểu ý ta chứ?

Câu kia nói rất nhẹ nhàng, nhưng Quy thừa tướng nghe vào tai lại khẽ run lên, không khỏi nuốt khô ngụm nước bọt, thoáng rụt người ra sau, mãi đến khi thấy Ngao Thính Tâm ở bên khe khẽ nháy mắt ra hiệu mới dám run rẩy đứng dậy. Chỉ là đầu vẫn cúi gằm, thỉnh thoảng nâng mí mắt lên cẩn thận trông hướng hầu tử.

Hơi trầm mặc một lúc, hắn thấp giọng chắp tay nói:

- Đại Thánh gia, lão thần thay mặt Long Vương hướng ngài thỉnh an.

- Long Vương?

Hầu tử thoáng sửng sốt, nhắm khẽ mắt lại, vuốt vuốt huyệt thái dương, tựa như hoảng nhiên đại ngộ nói:

- Đúng rồi, tới đây mà còn chưa gặp lão Long Vương. Ta muốn cầm đi chút đồ trong bảo khố Long cung, Long Vương không ngại chứ?

- Có gì mà ngại?

Quy thừa tướng vội cười bồi. Vẻ mặt nịnh nọt nói:

- Long Vương nói, Long cung chúng ta, chính là nhà của Đại Thánh gia. Chỉ cần Đại Thánh gia tưởng muốn, dù hắn có phải nhổ sạch râu, cũng không chút oán ngôn.

- Không ngại thì được.

Nói rồi, hầu tử đang muốn xoay người, quy thừa tướng lại vội tiếp lời:

- Ngoài ra, Đại Thánh gia, Long Vương nhà ta đã thiết yến chờ ở đại điện, sau đó, đợi Đại Thánh gia chọn xong thứ cần tìm, mong Đại Thánh gia dời giá đại điện, để Long Vương nhà ta tận tình địa chủ một phen.

Không đợi hầu tử đáp lời, con ngươi Quy thừa tướng lại đảo quanh hai vòng, bổ sung tiếp:

- Còn nữa, Long Vương dặn dò, nếu Đại Thánh gia muốn, mà bảo khố Đông Hải Long cung lại không có, chỉ cần ngài nói một tiếng, thiên hạ dưới đất, Long Vương nhà ta tất sẽ tận lực sưu tầm tới.

Nói xong, Quy thừa tướng lại cười nịnh nhìn hầu tử, hầu tử vẫn cứ mặt không biểu tình, trong thần sắc thoáng hiện vẻ mệt mỏi.

Hồi lâu, hầu tử quay đầu nhìn sang Ngao Thính Tâm, nhẹ giọng nói: - Lát nữa rồi tính.

Ngao Thính Tâm hiểu ý gật đầu, tiếp tục dẫn hầu tử bước nhẹ men theo lối đi, bỏ lại Quy thừa tướng thẫn thờ đứng đó.

Nửa buổi, sau một hồi do dự, hắn cũng cất bước đi theo.

*****

Bình minh, trời bắt đầu lấm tấm mưa phùn.

Huyền Trang cỡi ngựa, híp mắt men theo sơn đạo gập ghềnh chậm rãi đi tới. Mưa đập tới trước mặt ướt đẫm quần áo trên dưới khắp người.

Dần dần, con đường phía trước trở nên lầy lội vô cùng, mưa cũng càng lúc càng lớn.

Trông thấy một ngôi đình đổ nát ở ven đường đằng xa, Huyền Trang dứt khoát đẩy nhanh tốc độ, thúc ngựa trực tiếp tiến tới lương đình, dỡ xuống hành lý chui vào tránh mưa.

Nhìn trời mây xám xịt, hắn không khỏi thở dài.

Lúc này, giữa rừng núi nơi xa, Văn Thù và một tên tăng nhân tuổi trẻ chính đang quan sát Huyền Trang.

Hồi lâu, tăng nhân kia chợt bật cười, nhẹ giọng nói:

- Yêu hầu kia không cùng theo hắn tây hành. Với bộ dạng này của hắn chẳng lẽ có thể tới được Linh sơn Đại Lôi Âm tự? Ta thấy e là cả cửa hôm nay hắn đều không qua được.

Văn Thù không đáp lời, chỉ khẽ vươn tay gạt ra phiến lá chắn trước mặt, tiếp tục tử tế đánh giá Huyền Trang.

*****

Đi vào trong một mật khố nho nhỏ, hầu tử nhìn thấy gần ngàn bộ khải giáp được sắp đặt giống như quân trận. Nhìn qua bộ nào bộ ấy tuy không nhất định bằng được khải giáp mà đại tướng Thiên Đình vẫn mặc, nhưng so với của thiên tướng bình thường, thì hơn xa nhiều lắm.

Ngao Thính Tâm quay người khom lưng hành lễ, nhẹ giọng nói:

- Khải giáp mà Đông Hải Long cung cất giữ đều ở hết chỗ này, nhưng muốn tìm khải giáp phù hợp với thân phận Đại Thánh gia, e rằng nhất thời khó mà kiếm được.

- Không sao, ta thấy khải giáp vậy là ổn rồi.

Hầu tử khoát khoát tay nói:

- Nói đến cùng, cũng chỉ là vật khoác trên mình thôi. Nếu đối phương có thể thương ta, đừng nói Long cung, giữa thiên địa này sợ là tìm không ra bộ khải giáp nào có thể trụ nổi.

- Đại Thánh gia nói phải.

Ngao Thính Tâm khẽ gật đầu, chuyển sang nói với Quy thừa tướng:

- Đi lấy vài chiếc áo lót cho Đại Thánh gia.

- Dạ!

Quy thừa tướng vội gật đầu, xoay người bước nhanh ra ngoài.

Chậm rãi bước trên lối đi, hầu tử nhìn từng bộ từng bộ, ánh mắt hờ hững.

Không lâu sau, hắn dừng chân trước một bộ khải giáp màu vàng, vươn tay sờ hoa văn khắc trên ngực giáp.

- Đại Thánh gia thích bộ này?

- Bộ này, hơi giống với bộ đương thời các ngươi đưa tặng lúc ta từ Thiên Đình về lại Hoa Quả Sơn.

Ngao Thính Tâm mím môi cười nhẹ nói:

- Đại Thánh gia nói đùa. Bộ đó, chính là Tử Tỏa Hoàng Kim Giáp mà Tây Hải cất kỹ, há là bộ này có thể so được?

Hầu tử cũng cười theo, đưa tay xoa vuốt mặt mày, thán nói:

- Lúc ta làm tân lang chính là mặc bộ kia, chỉ đáng tiếc đến sau bị hủy.

Vừa nghe lời này. Ngao Thính Tâm lập tức thu lại thần tình trên mặt, không dám cười nữa.

Thoáng do dự một phen, nàng lại thấp giọng nói:

- Nếu Đại Thánh gia quả thật ưa thích bộ kia, Thính Tâm có thể sai người đúc lại, có điều, công nghệ đúc của Tỏa Tử Hoàng Kim Giáp đó cực kỳ phức tạp, dù tứ hải khuynh tận toàn lực, chỉ sợ cũng phải hơn một tháng mới đúc thành.

- Không cần. Ta chỉ thuận miệng nói nói vậy thôi. Khải giáp trong này đều tốt cả, không nhất thiết cứ phải là bộ kia. Huống hồ... Dù thật đúc thành, cũng chẳng phải bộ xưa kia.

Nói rồi, hầu tử xoay người tiếp tục tiến về phía trước. Ngao Thính Tâm vội vàng bước nhanh cùng theo.

*****

Lúc này, Quy thừa tướng đã tất tả chạy vào trong đại điện.

Vừa thấy Quy thừa tướng, lão Long vương lập tức bước nhanh nghênh đón, đương đầu liền hỏi:

- Thế nào rồi?

- Khải bẩm bệ hạ.

Quy thừa tướng cau mày. Nuốt khô ngụm nước bọt nói:

- Cũng... Cũng chẳng thế nào cả.

- Chẳng thế nào cả?

- Đúng, chẳng thế nào cả.

Hai hàng chân mày của lão Long vương không khỏi súc lại, thấp giọng hỏi:

- Ngươi xác định là hắn ư?

- Hẳn không sai, dù lão thần có nhìn nhầm, thì chẳng lẽ tứ công chúa cũng nhìn nhầm?

- Thật là hắn...

Hai tay lão Long vương xoa nắn vào nhau, do dự hồi lâu, lại thấp giọng hỏi:

- Ngươi có truyền đạt hết những lời bản vương dặn ngươi nói không?

- Đều chuyển đạt, không thiếu nửa chữ.

- Vậy mà hắn cũng không nói gì?

- Không nói.

- Cũng... Không nhắc tới chuyện sau khi Hoa Quả Sơn binh bại tứ hải Long cung chúng ta quay sang thần phục Thiên Đình?

- Không hề nhắc tới. Hắn nhìn qua có phần là lạ, tựa như... Tới chỗ này thuần túy là vì mượn đồ để mặc.

- Mượn đồ để mặc?

- Đúng, điều này kể ra thì cũng không có gì là lạ, bệ hạ không tận mắt thấy, chứ chẳng biết mấy trăm năm qua hắn sống thế nào, mà trên người chỉ có mấy phiến lá che thân.

Nói đến chỗ này, Quy thừa tướng thoáng giật mình, hốt hoảng nói:

- Hỏng, không thể dây dưa thêm được nữa, lão thần phải nhanh nhanh tìm cho hắn mấy chiếc áo lót mới được.

Nói rồi, hắn đã xoay người chạy ra ngoài điện.

- Áo lót?

Lão Long Vương vội hét lên:

- Nhớ chọn cái tốt nhất! Nhè cái nào quý nhất, đắt nhất mà đưa cho hắn, càng nhiều càng tốt!

- Lão thần hiểu rồi!

Thẳng đến lúc này, lão Long vương mới khẽ thở phào một hơi, nhẹ giọng thán nói:

- Con khỉ kia không gây chuyện là được, không gây chuyện là được. Đương sơ tứ nha đầu bị hắn bắt cóc tới Hoa Quả Sơn, giờ xem ra lại thành nhân họa đắc phúc. Tốt xấu gì... Tốt xấu gì cũng có người có thể đứng ra nói chuyện được với hắn.