Đại Bát Hầu

Chương 500: Thí chủ, thỉnh tự trọng (2)



Dần dần trời cũng hết mưa.

Từ trong lương đình, Huyền Trang vươn tay ra, nhìn nhìn trời, khẽ thở phào một hơi thật dài, dắt ngựa đi xuống bậc tam cấp. Lần nữa buộc hành lý vào yên ngựa.

Đang muốn xoay người lên ngựa, hắn chợt sững người, đỡ lấy bờm bạch mã nói:

- Ngồi đây nửa ngày, lại quên mất cho ngươi ăn. Ai... May mà ngươi chẳng oán thán lời nào.

Lắc lắc đầu, hắn cười cười, lại lần nữa tháo xuống hành lý, dắt bạch mã tới gốc cây bên suối, để mặc nó gặm cỏ. Chính hắn thì lật ra một bản kinh Phật từ trong hành lý, tử tế nghiên đọc.

Tăng nhân nơi xa thấy vậy, khẽ thở dài, thong thả thán nói:

- Tránh mưa, cho ngựa ăn cỏ, còn phải ăn uống ngủ nghỉ, với xác phàm như thế, hắn cũng dám phát hồng nguyện phổ độ chúng sinh? Nói là chuyển thế của Kim Thiền tử sư thúc, ta còn tưởng ghê gớm thế nào. Không ngờ, vốn là một thân Phật quang, lại luân lạc tới bước này. Tội gì phải thế?

Văn Thù ở bên nhàn nhạt nhìn hắn một cái nói:

- Ngàn vạn chớ xem thường, chính bởi vì nhỏ yếu, lại dám phát hồng nguyện như vậy, đó mới là đại dũng.

- Nói thế cũng phải, để xem hắn trụ được bao lâu. Việc này cứ giao cho đệ tử. Hắn muốn độ chúng sinh, ta liền đưa tới mấy người cho hắn độ thử xem.

Nói xong, tăng nhân xoay người đi tới nơi xa.

Văn Thù thoáng do dự một lúc, quay đầu nhìn Huyền Trang một cái, rồi cũng xoay người đi theo.

*****

Không lâu sau, trong động quật nơi xa, một tên râu quai nón chợt bừng tỉnh.

*****

Trong bảo khố Đông Hải Long cung, Quy thừa tướng rốt cục đã đưa tới áo lót, hầu tử cũng chọn được một bộ khải giáp.

Chỉ là, bộ khải giáp kia quả thật ngoài ý liệu của Ngao Thính Tâm.

Trên ngực giáp màu đen có đường rãnh chạy dọc chia làm đôi, hai bên là vân vụ được khắc giản đơn, hộ oản hoàn toàn chỉ khảm mép đường vân. Lại thêm một đôi giày bó nhìn qua vô cùng đơn sơ, cũng là màu đen đơn điệu...

Với bộ khải giáp như thế, đừng nói so với bộ trước kia Long cung đưa tặng cho hắn, dù là so với bộ trước kia hắn vẫn thường mặc ở Hoa Quả Sơn đều kém xa rất nhiều. Mà trong bảo khố Long cung này, thứ đó cũng không hề được coi là đồ tốt.

Thân khải giáp này. Nếu thật muốn tìm ra ưu điểm, thì chính là trong đống khải giáp đông đúc kia nó hiện vẻ đê điệu nhiều lắm, dù là đặt ở phàm trần, chắc cũng sẽ không mấy người cho rằng đây là vật quý hiếm gì.

Chẳng qua, nếu hầu tử đã chọn trúng, Ngao Thính Tâm và Quy thừa tướng đều không tiện nhiều lời.

Thoáng suy nghĩ một chút, Ngao Thính Tâm bước lên cầm lấy áo lót, phủi nhẹ, chậm rãi đi tới bên hầu tử.

- Ngươi làm gì đấy?

Hầu tử đột nhiên hỏi.

Ngao Thính Tâm ấp a ấp úng nói:

- Phục... Phục thị ngươi thay y phục...

Nghe vậy, hầu tử cười cười, đưa tay đoạt lấy áo trên tay Ngao Thính Tâm.

- Thôi đi, chẳng lẽ ngươi thật coi mình là nha hoàn? Trước kia lúc ở Hoa Quả Sơn sao không thấy ngươi sợ ta như vậy?

- Hiện giờ khác với ngày trước.

Ngao Thính Tâm nhẹ giọng nói:

- Giờ Đại Thánh gia chính là đại năng Thiên Đạo. Lấy thân phận Thính Tâm, sợ rằng chưa hẳn đã xứng làm nha hoàn cho ngài.

- Hắc, đại năng Thiên Đạo? Đạo tâm đã phá, còn Thiên Đạo cái gì nữa?

- Đạo tâm đã phá?

Hai người tại trường không khỏi ngẩn ngơ.

Hầu tử lại chỉ cười cười, ngước đầu nói:

- Muốn tu trở lại thì tùy thời đều được. Chẳng qua, kỳ thực cũng chẳng khác gì. Dù sao nếu ta tu trở lại, cũng không làm gì được Như Lai. Mà có không tu trở lại, trong tam giới này chắc cũng không ai có thể làm gì được ta. Có rảnh ta sẽ nói sau.

Nói tới đây, hầu tử quay sang Ngao Thính Tâm:

- Ngươi có thể xoay người lại được không? Tuy khắp người ta toàn là lông lá, nhưng đến cùng vẫn là thay đồ a.

Ngao Thính Tâm cả kinh, vội xoay người lại.

Rất nhanh hầu tử đã thay xong y phục, lại mặc vào thân bộ khải giáp vừa chọn. Vừa khoác lên người, so với Tề Thiên đại thánh Tôn Ngộ Không uy phong lầm lẫm ngày xưa lại mang một phong cách hoàn toàn bất đồng.

Nếu nói khoác lên Tỏa Tử Hoàng Kim Giáp là vạn yêu chi vương chí tại nuốt trọn thiên địa, như vậy cái kẻ trước mặt này, chẳng qua là một con hầu yêu bình thường.

Thậm chí nhìn thân quần áo kia, có nói là yêu tướng Luyện thần cảnh cũng không người hoài nghi.

Nhìn chăm chăm bản thân trong gương đồng đặt ở một bên, trên mặt hầu tử thoáng hiện vẻ hiu quạnh.

Thẫn thờ nhìn hồi lâu, hắn mân mê môi cười cười.

Quy thừa tướng rốt cục cũng thở phào một hơi, khom lưng chắp tay nói:

- Đại Thánh gia. Nếu ngài cảm thấy mãn ý, vậy mời dời giá tới đại điện. Long Vương nhà ta đã dọn sẵn yến tiệc, trên dưới Long cung đều đang cung hậu ở kia.

- Không được.

Hầu tử nhẹ giọng thán nói:

- Thay ta chuyển lời cảm ơn tới lão Long Vương, ta còn có việc, không thể ở lâu.

Quy thừa tướng còn muốn khuyên nữa, lại bị Ngao Thính Tâm đè tay lại, vội vàng nuốt lại lời đã tới bên mồm.

- Vừa nãy ngươi nói, bình thời rảnh rỗi ngươi vẫn thường tới Hoa Quả Sơn?

- Hồi bẩm Đại Thánh gia, đúng vậy.

- Đừng câu cẩn thế nữa có được không?

Hầu tử súc mày ngao ngán nói:

- Phải phiền ngươi dẫn ta đi một chuyến. Không biết bọn họ còn ai nhận ra ta, đi chuyến này, không khéo bị bọn họ đuổi ra khỏi cửa thì gay.

- Đại Thánh gia nói đùa. Tuy đã qua sáu trăm năm mươi năm, yêu quái năm đó giờ còn sống được cũng không nhiều, nhưng khẳng định vẫn có không ít người nhận ra ngài. Đại Thánh gia không cần lo lắng.

Nói rồi, Ngao Thính Tâm nghiêng thân nói với Quy thừa tướng:

- Thính Tâm phải bồi Đại Thánh gia tới Hoa Quả Sơn một chuyến, làm phiền Quy thừa tướng chuyển lời cho phụ vương.

- Cái này...

Quy thừa tướng gấp đến nỗi con ngươi đảo quanh, lại không dám nói nói ra nửa chữ “Không”.

Thấy thế, Ngao Thính Tâm đành phải nháy mắt ra hiệu, khẽ cười gật đầu tỏ ý cứ yên tâm.

Khi đó Quy thừa tướng mới hơi an lòng.

Mang theo Ngao Thính Tâm, rất nhanh hầu tử liền ra khỏi Đông Hải Long cung, đi thẳng tới Hoa Quả Sơn.

*****

Bên suối nhỏ, bạch mã còn đang thảnh thơi gặm cỏ, sau mưa cảnh sắc đẫm trong hơi nước, lại có vẻ sạch sẽ sảng khoái vô cùng.

Huyền Trang một tay chống lấy pháp trượng, một tay cầm kinh thư dạo bước tới lui trong đình, khi thì ngẩng đầu lên, khi thì hai mắt nhắm nghiền, tựa hồ đang không ngừng suy tư gì đó.

Bỗng đột nhiên, bốn phía truyền đến một trận tiếng bước chân.

Một nhóm ác đồ thân mặc áo vải, ngực bụng phanh ra, tay cầm binh khí từ sau gốc cây nhảy bổ ra, nháy mắt đã vây lại ngôi đình mà Huyền Trang đang đứng.

- Hắc, đúng là có hòa thượng! Ông đây nói có sai đâu!

Tên râu quai nón cầm đầu một tay khua múa khảm đao, bật cười ha hả nói.

Huyền Trang hơi ngớ, khẽ nhìn lướt qua kẻ đến, lẩm bẩm nói:

- Tổng cộng sáu tên.

Nói rồi, tay thả lỏng ra, kinh thư “lạch cạch” một tiếng, khép lại.

Thế thái kia, mặc ai đều có thể nhìn ra kẻ đến không thiện.

Tăng nhân đang nhìn lén nơi xa không khỏi bật cười, thán nói:

- Chẳng phải hắn muốn phổ độ chúng sinh? Vậy cứ phổ độ mấy tên kia trước đi đã.

Văn Thù ở bên vẫn trầm mặc không nói lời nào.

Chỉ thấy tên râu quai nón cầm đầu vuốt vuốt đai lưng, ưỡn ngực nói:

- Ngươi chính là Huyền Trang tới từ đông thổ Đại Đường?

- Là bần tăng.

Huyền Trang tiện tay ném kinh thư trong tay lên đống hành lý một bên, bước lên trước một bước, chống pháp trượng hành lễ với bọn họ, từ tốn nói:

- Không biết thí chủ tìm bần tăng có chuyện gì?

Vừa nghe, nhóm ác đồ lập tức cười phá lên.

- Cũng không có việc gì.

Tên râu quai nón cầm đầu chỉ vào Huyền Trang cao giọng nói:

- Thế này đi, để ông đây tự mình giới thiệu một cái. Bản nhân họ Vương, tên Ngũ, người giang hồ xưng là Đại Đao Vương Ngũ, người trong vùng đều gọi ta là đại vương. Bình thường chẳng làm gì cả, chỉ ngồi đây thu phí lỡ đường, nếu gặp phải tên nào không mọc mắt, liền thuận tay tống hắn quy thiên. Nói như vậy, ngươi hiểu chứ?

Huyền Trang mặt không biểu tình nhìn chằm chằm tên râu quai nón, nhẹ giọng nói:

- Ý chính là... Sơn tặc?

Lời này vừa ra, nhóm ác đồ lại bật cười ha hả.

- Cứ cho là thế đi, dù sao tạm thời ta cũng không tìm được từ nào chuẩn xác hơn.

Nhìn chằm chằm Huyền Trang, tên râu quai nón mỉm cười nói:

- Hôm nay ta vốn định nghỉ ngơi, chẳng qua ni, vừa nãy ông nội báo mộng cho ta, nói có tên hòa thượng gọi là Huyền Trang, hôm nay sẽ đi qua chỗ này. Còn nói, trong tay ngươi có kim bát, có thể tụ hết tài vật trong thiên hạ, chuyện ấy có thật không? Thức thời thì giao kim bát ra, ta tha cho ngươi khỏi chết.

Huyền Trang mặt không biểu tình đáp nói:

- Bần tăng đúng là Huyền Trang, chẳng qua, không có kim bát.

- Không có kim bát?

Nhất thời, đám sơn tặc ngơ ngác nhìn nhau.

- Một đám ngu dốt, hắn nói không có các ngươi liền cho là không có?

Tên râu quai nón lập tức gân cổ kêu nói:

- Cả tên họ đều không sai nửa chữ, kim bát khẳng định cũng phải có, tìm cho ta!

Lời còn chưa dứt, hai tên sơn tặc đã cuộn lên tay áo bước tới đống hành lý của Huyền Trang.

Ngay lúc tay hai người sắp sửa chạm vào hành lý, chỉ nghe “đông” một tiếng, đầu pháp trượng trong tay Huyền Trang đã đánh tới trên hành lý.

Đám sơn tặc đều sửng sốt.

Chỉ thấy Huyền Trang nắm lấy đầu kia pháp trượng, mặt không biểu tình nhìn chằm chằm tên râu quai nón, nhẹ giọng nói:

- Không hỏi mà đã ra tay, không phải điều người quân tử thường làm. Thí chủ, thỉnh tự trọng.