Đại Bát Hầu

Chương 514: Không có người thắng (2)



Lời tới chỗ này, trong đại điện sớm đã lặng ngắt như tờ.

Chúng nhân đều khe khẽ quan vọng Kim Trì, mà sắc mặt Kim Trì, sớm đã tái mét như gan heo.

Trầm mặc hồi lâu, Kim Trì thẫn thờ chớp chớp mắt, hít một hơi thật sâu, có vẻ hơi kinh hoảng nói:

- Huyền Trang pháp sư đường xa mà đến quả thật khổ cực, không bằng mời Huyền Trang pháp sư nghỉ lại trong thiền viện, an dưỡng một phen, ngày sau... Ngày sau thiếu gì cơ hội tranh biện Phật pháp, không vội ở nhất thời.

Chúng đệ tử không khỏi súc mày.

Huyền Trang khẽ gật đầu, cười cười hành lễ.

- Đúng đúng đúng, Huyền Trang pháp sư lữ đồ mệt nhọc, vẫn nên đi trước nghỉ ngơi cái đã.

Một tên cao tăng trong đám đông vội vàng đứng ra, xoay người giương tay nói:

- Người đâu, nhanh nhanh sắp xếp nơi ăn nghỉ cho Huyền Trang pháp sư.

Hai tên tăng nhân vội khom người chạy đến trước mặt Huyền Trang, hai tay hợp mười nói:

- Huyền Trang pháp sư, mời đi theo ta.

- Xin phiền.

Huyền Trang lặng lẽ gật đầu, lúc chuẩn bị xoay người, lại hướng Kim Trì hành lễ một cái, nói:

- Huyền Trang làm phiền.

Nói xong, khẽ cười mà đi.

Ý cười ấy hòa ái thân thiết vô cùng, nhưng rơi vào trong mắt Kim Trì, lại có một phen ý vị khác.

Nếu nói trước kia Huyền Trang đã dùng lời lẽ bức hắn đến bên bờ vực, như vậy cái cười khẽ vừa rồi, chính là một cước sau cùng đá hắn xuống vách dốc.

Bưng ly trà lên, mà tay vẫn cứ run rẩy không ngừng.

Trong hoảng loạn, hắn đành phải vội vàng thả ly trà xuống.

Ra cửa điện, hầu tử thấp giọng nói:

- Làm tốt lắm, chỉ đôi ba câu đã khiến hắn cứng họng, đỡ mất công ta phải ra tay.

Huyền Trang lại nhẹ giọng thán nói:

- Đáng tiếc.

- Sao đáng tiếc?

- Kim Trì thượng nhân này tuy thông học kinh phật, cũng tính là một phương cao tăng, chỉ đáng tiếc trầm mê tục vật, thông, mà chưa ngộ. Đấy là thứ nhất. Thứ hai, vừa rồi Kim Trì thượng nhân nói muốn biết ngày đó Kim Thiền tử vì sao mà mất đi Phật đà kim thân, chỉ đáng tiếc hắn không biện giải được đến thời khắc ta nói ra đáp án.

- Cái này... Ngươi hiềm hắn quá yếu?

Hầu tử lập tức bật cười.

Chậm rãi lắc đầu, Huyền Trang thấp giọng nói:

- Nếu mấy lời ban nãy của Huyền Trang có thể đánh thức hắn. Có nói ra đáp án cũng đã sao? Chỉ đáng tiếc, hắn vẫn cứ chưa ngộ.

- Này, hình như ngươi cũng chưa thành Phật a.

Tự tiếu phi tiếu nhìn đăm đăm Huyền Trang, hầu tử thấp giọng nói:

- Nói như vậy, liệu có phải hơi quá rồi không?

- Bần tăng tịnh không phải không cách nào thành Phật. Mà là không nguyện ý thành Phật.

Liếc hầu tử một cái, Huyền Trang nhẹ giọng nói:

- Lấy tu vị hiện nay của bần tăng, độ hắn, thừa sức, chỉ đáng tiếc hắn chưa hẳn đã chịu để bần tăng phổ độ, bần tăng, cũng không thể ở lại đây quá lâu. Nói đến cùng. Hắn cho là hắn thua. Kỳ thực không ai thắng cả…

Nói đến đây, Huyền Trang không khỏi thở dài một hơi.

Phen lời này lập tức khiến hầu tử nghe mà thẫn thờ.

Chuyện của Phật môn hầu tử không hiểu lắm, nhưng Kim Trì kia rõ ràng là tới gây chuyện, còn phổ độ cho hắn? Cần phải đối tốt với địch nhân như vậy ư?

*****

Trong phòng thiền khép kín, Kim Trì quỳ gối xuống đất, hai tay hợp mười, Văn Thù thì ngồi xếp bằng trên bồ đoàn, lẳng lặng nhìn hắn.

- Huyền Trang quả thực cố chấp đến hồ đồ, hắn lại dám nói trong Quan Âm thiền viện này thiếu đi “Phật” tính, nói Quan Âm thiền viện còn không bằng Kim Sơn tự! Còn nói... Còn nói Phật không cần bần tăng kính, nói kim Phật chẳng qua là tục vật... Đúng thật há có lý nào như thế, há có lý nào như thế!

- Nếu trong Quan Âm thiền viện này thật sự thiếu đi “Phật” tính, sao Văn Thù tôn giả lại sẽ hàng lâm thiền viện? Nếu trong Quan Âm thiền viện thật sự thiếu đi chữ “Phật”, sao bần tăng có thể có hai trăm bảy mươi năm thọ nguyên?

- Huyền Trang kia, quả nhiên đã nhập ma chướng, khó trách tiền thế sẽ bị bóc đi Phật đà kim thân! Đời này lại cấu kết yêu hầu tây hành báng Phật, đúng là đáng ghét. Đúng là đáng ghét!

Một đống lời chửi mắng tuôn ra, Kim Trì đã thở phì phò, Văn Thù lại vẫn im lìm ngồi đó, mặt không biểu tình nhìn hắn.

Hồi lâu, Kim Trì có phần kinh hoảng, hắn nuốt khô nước bọt ngập ngừng hỏi:

- Chẳng lẽ Văn Thù tôn giả cũng tán đồng những lời kia của Huyền Trang?

Văn Thù thở dài một hơi, thoáng cúi đầu nói:

- Còn nhớ bần tăng sai ngươi làm gì không?

- Tôn giả... Tôn giả sai bần tăng...

Hai mắt đỏ hồng của Kim Trì khẽ chớp chớp, nói:

- Tôn giả sai bần tăng khảo nghiệm Huyền Trang. Để hắn biết khó mà lui.

Văn Thù lặng lẽ gật đầu, nhẹ giọng nói:

- Vậy tiếp theo ngươi cứ làm tiếp là được.

- Làm tiếp? Nên... Nên làm thế nào?

- Muốn làm thế nào thì cứ làm thế ấy.

Kim Trì vội vàng dập đầu nói:

- Bần tăng hiểu rồi, bần tăng hiểu rồi, tạ tôn giả chỉ điểm bến mê, tạ tôn giả chỉ điểm bến mê. Bần tăng còn có một chiêu sát thủ có thể khiến Huyền Trang biết khó mà lui, bần tăng đi chuẩn bị ngay!

Nói xong, kim trì run run đứng dậy, khom người lui ra ngoài, khép cửa lại.

Nhìn đăm đăm cửa gỗ, Văn Thù híp mắt cười khẽ, nhẹ giọng thán nói:

- Kỳ thực, ngươi chưa từng hiểu được.

*****

Trên chín tầng trời, Ngọc đế cau mày nói:

- Phổ độ?

- Đúng!

Lý Tĩnh khom người nói:

- Theo thần biết, chủ đề tranh biện ngày đó chính là phổ độ. Kỳ thực, nghiêm cách mà nói, cũng không thể gọi là Kim Thiền tử bại được. Phàm nhân thoát tám khổ, bỏ đi chấp niệm mà thành Phật, điều mà Kim Thiền tử nghi hoặc, chính là có nên độ chúng sinh hay không. Một khi có niệm tưởng phổ độ chúng sinh, chính là có chấp niệm, không cách nào làm được tứ đại ngũ uẩn đều không, liền không còn là Phật. Chỉ có thể nói, tranh biện ngay đó không ai thực sự thắng cả, nếu Như Lai Phật tổ thật thuyết phục được Kim Thiền tử, thì vì sao Kim Thiền tử sẽ tự thân trải nghiệm thực tiễn để giải hoặc? Một khi nảy sinh ý niệm phổ độ, Phật Đà kim thân, tất mất.

- Phổ độ... Phổ độ.

Cúi đầu, Ngọc đế không ngừng mặc niệm, hai hàng mi càng súc chặt, nhẹ giọng thán nói:

- Độ người thành Phật, chính mình lại không thể thành Phật... Giáo nghĩa chi tranh a, Huyền Trang kia có chứng đạo được hay không, đối với Thiên Đình ta chẳng ảnh hưởng gì mấy, có điều nếu việc này truyền bá ra, tất sẽ khiến cho Đạo môn khủng hoảng. Nếu hắn thật sự tìm được phương pháp phổ độ chúng sinh, hẳn phải vạch đi một khối tín ngưỡng trong tay Đạo gia.

Nói đến đây, Ngọc đế không khỏi thở dài một hơi:

- Việc này tạm thời để trẫm thông báo cho Lão Quân, Lý thiên vương chớ để lộ ra ngoài, miễn khiến Đạo môn có động tác, dẫn đến yêu hầu tức giận, giận lây sang Thiên Đình.

- Bệ hạ, giấy không gói nổi lửa đâu.

- Giấu được nhất thời là nhất thời, chúng ta, cứ giả vờ không biết là được.

- Dạ.

*****

Lúc này, tăng nhân trong Quan Âm thiền viện đã dọn ra một gian sân viện trống trải, an trí đám người Huyền Trang ở đó.

Đợi tất cả được chuẩn bị xong xuôi, một tăng nhân chậm rãi đi tới trước mặt Huyền Trang, nói:

- Huyền Trang pháp sư, đồ chay đã làm xong, mời các ngài dùng cơm.

Huyền Trang hai tay hợp mười, hướng đối phương lặng lẽ gật đầu.

Đợi tăng nhân trong thiền viện đều đi cả, hầu tử mới cầm một trái lê, vừa ăn vừa đi tới bên người Huyền Trang hỏi:

- Làm sao? Đang nghĩ làm sao để độ hắn?

- Tùy duyên thôi.

Huyền Trang nhẹ giọng nói.

- Hắc, cả loại người kia mà ngươi cũng muốn độ, trên đường chắc sẽ bận rộn lắm, khoan nói hắn, ngay ngọn núi bên cạnh còn có một tên.

Huyền Trang từ từ quay sang hầu tử hỏi:

- Sao nói thế?

- Ngươi còn chưa biết? Trong thiền viện này mới tới một nhân vật rất lợi hại.

- Hả?

- Hẳn là người có số trong Phật môn, cụ thể là ai ta không rõ ràng, khí tức của đám kia ta cũng lười ghi nhớ, dù sao thì không phải là Chính Pháp Minh Như Lai.

Hầu tử một bên gặm lê, một bên nói tiếp:

- Còn nữa, cái tên Kim Trì kia đã ra khỏi thiền viện, đi tới Hắc Phong Sơn.

- Hắn tới Hắc Phong Sơn làm gì?

- Tìm viện binh thôi. Đại khái cảm thấy văn đấu không lại ngươi, muốn giở võ ra xem thế nào. Hình như hắn không biết ta là ai.

Nói tới đây, hầu tử ném trái lê cắn dở lên bàn, chỉ vào Huyền Trang nói:

- Ngao Liệt, trông coi hắn cho kỹ. Ta đi ra ngoài một chuyến.

Nói xong, hầu tử hóa thành một đạo kim quang, nháy mắt đã tan biến khỏi phòng.

*****

Lúc này, ngoài sơn động Hắc Phong Sơn, một con Hắc Hùng tinh cao phải tới một trượng năm, thân mặc khải giáp cũ nát đang đứng sóng vai cùng Kim Trì.

Kim Trì nhìn chung quanh một phen, thấp giọng nói:

- Việc này là Văn Thù tôn giả tự thân nhắc nhở, nếu thành, chính là đại công. Nếu ngươi muốn gửi thân Phật môn, đây chính là cơ hội ngàn năm khó gặp.

- Đại sư cứ yên tâm, việc này giao cho ta, khu khu một con Hầu tinh mà thôi, làm sao địch nổi Hắc Anh thương trong tay ta!

Hắc Hùng tinh trùng trùng dộng mạnh cây thương trên tay:

- Đợi đêm khuya, ta sẽ qua đó xé xác Huyền Trang!

- Được!

Kim Trì vươn tay vỗ vỗ vai Hắc Hùng tinh nói:

- Nhờ ngươi, chuyện này mà thành, bần tăng tất sẽ nói tốt cho ngươi trước mặt Văn Thù tôn giả!

Cáo biệt Kim Trì, Hắc Hùng tinh vui vẻ quay về trong động, ngẩng đầu, lại chợt ngơ ngác, đôi mắt trợn tròn như chuông đồng, mồ hôi lớn bằng hạt đậu thuận theo sống mũi từ từ trượt xuống.

Trên ghế đá bỏ hoang lâu ngày, dây mây mọc đầy, không biết từ lúc nào đã có một con khỉ ngồi đó, chính đang nhìn hắn, lười nhác ngáp dài.

- Ngươi nói xem, giờ mà ta động thủ giết ngươi, liệu Văn Thù có tới cứu kịp không?