Đại Bát Hầu

Chương 513: Không có người thắng (1)



Chín tầng trời, trong mây mù lượn lờ, trên quảng trường cự đại, từng hàng Thiên Quân thân mặc khải giáp sáng bạc đứng san sát, cờ xí phất phới trong gió.

Trong hậu viện Lăng Tiêu bảo điện, suối chảy róc rách.

Bên trong Ngự thư phòng, Lý Tĩnh nhẹ giọng bẩm báo sự tình.

- Yêu hầu kia đã không liên hệ bộ hạ cũ, cũng không gấp gáp phản hồi Hoa Quả Sơn, thậm chí hoàn toàn không có ý công cáo với tam giới rằng hắn đã trở về... Tuy vẫn cuồng vọng, nhưng nhìn qua đúng thật như lời hắn nói, tịnh không tính toán tái khởi tranh chấp cùng Thiên Đình, cũng không có ý ngồi lại vị trí Yêu Vương. Song chuyến này lại biết thêm một chuyện khiến thần cảm thấy ưu tâm.

- Không ngờ người thỉnh kinh trong lời đồn truyền khắp tam giới thời gian vừa qua lại là tây phương Kim Thiền tử chuyển thế, tên họ kiếp này gọi Huyền Trang, là một du tăng tới từ đông thổ. Theo lời đồn, Huyền Trang phụng mệnh Phật tổ thân mang cự bảo viễn hành tới Đại Lôi Âm tự cầu thỉnh chân kinh, có ý truyền Phật giáo vào đông thổ, nói được rất huyền hồ, thần thấy, thực tình chưa hẳn như thế.

- Kim Thiền tử này vốn là nhị đệ tử của Như Lai, tám trăm năm trước bởi sinh nghi hoặc, tranh biện Phật pháp với Như Lai trên Linh sơn, tuy bại, nghi hoặc lại chưa được giải, cho nên mất đi kim thân Phật đà, chuyển mà đọa vào luân hồi, trải qua mười kiếp khổ nạn.

- Mọi người đều biết, hiện nay chuyện luân hồi dưới âm gian đã do Phật môn chấp chưởng. Phật môn tu hành khác với Đạo gia, toàn bằng đốn ngộ, một đời chưa ngộ, không có Bàn Đào Nhân Sinh quả tương trợ, làm sao có thể diên thọ được, đến lúc thọ nguyên hết, kiếp sau phải tu lại từ đầu, muốn thành Phật, có thể nói là khó càng thêm khó. Nhưng nếu cao tăng chuyển thế được giữ lại ký ức tiền thế, khi ấy sự tình sẽ khác. Ngày ấy Phật môn đắc thế, mới nhân lúc yêu hầu đại náo Địa phủ thừa cơ nắm lục đạo luân hồi trong tay, đến nay vẫn nằm trong tầm khống chế.

- Cứ án theo lẽ thường mà đoán. Kim Thiền tử này là nhị đệ tử dưới tay Phật tổ, giờ đã luân hồi mười kiếp, nếu Phật tổ muốn triệu hồi phục lại Phật vị, thụ ý cho y tây hành để chứng Phật quả, có thể nói không thể chê trách. Nhưng Huyền Trang này... Mười kiếp tới nay. Đời đời là tăng, lại chưa từng hưởng qua đãi ngộ giữ lại ký ức tiền thế. Bởi vậy chứng tỏ thái độ của tây phương đối với Kim Thiền tử, tất không hề coi trọng như ngoại giới nhầm tưởng.

- Huống hồ, chỉ trong một đêm, tam giới xuất hiện lời đồn nói ăn thịt nó có thể trường sinh bất lão, trên người có mang bảo vật Phật tổ ban tặng, lại công khai tuyên xưng, rằng nếu nó toi mạng trên đường tây hành, Phật môn tất không truy cứu. Điều này, rõ ràng là có người muốn hãm hại.

- Nghĩ lại về Kim Thiền tử kia, trừ chuyện tranh biện Phật pháp với Phật tổ ra. Trước nay luôn đê điệu, hòa thiện với người, cũng chưa từng đắc tội ai, lại còn qua lại thân thiết với một ít đại năng Đạo gia, hẳn sẽ chẳng ai có ý hãm hại hắn mới đúng. Còn nữa, nếu thật là Phật tổ thụ ý tây hành, vì sao không cho đệ tử Phật môn hộ tống. Mà muốn tìm Tôn Ngộ Không, kẻ có thâm thù đại hận với Như Lai bảo vệ dọc đường, điều đó chẳng phải càng thêm kỳ quặc?

- Vậy nên, thần cho rằng, chuyện tây hành này, sợ rằng trong đó có Càn Khôn, chứ không hề đơn giản như chúng ta vẫn tưởng.

Nói rồi, Lý Tĩnh cúi đầu chắp tay, giương mắt chăm chú quan sát Ngọc đế đang ngồi trước long án.

Ngọc đế thoáng ngẩng đầu lên, hai mắt dần híp thành một khe nhỏ, vuốt râu trầm tư.

Hồi lâu mới nhẹ giọng hỏi:

- Ngày đó Kim Thiền tử sản sinh nghi hoặc, rốt cục là vì cớ gì, ngươi có biết không?

- Cái này...

Lý Tĩnh chợt sửng sốt, chắp tay nói:

- Thần cũng chỉ nghe loáng thoáng thôi, nếu bệ hạ muốn nghe...

*****

Trong đại điện Quan Âm thiền viện, dưới ánh nhìn của chúng nhân, Huyền Trang chậm rãi đứng lên.

- Hay là đừng tranh biện làm gì. Để ta một gậy giáng chết tươi đám này là được. Bọn chúng rõ ràng là cố ý bới móc. Loại nhãi nhép này, nào cần phải nhiều lời, giáng một gậy chết tươi là xong chuyện.

Một thanh âm đột nhiên vang lên trong đầu Huyền Trang.

- Trốn tránh không giải quyết được vấn đề. Một đường tây hành, bần tăng cần phải bước ra bước trọng yếu nhất, chính là trực diện với hết thảy khổ nạn, hết thảy gian nan. Như thế, mới có thể tri hành hợp nhất. Đây cũng là nguyên nhân vì sao bần tăng biết rõ trên núi có hổ mà vẫn nhất quyết lên núi. Nếu không làm thế, bần tăng có khác gì Phật đà khác, còn chứng đạo sao được?

- Ta chỉ sợ ngươi thua thôi, đứa này sống hai trăm bảy mươi năm, tuổi tác của ngươi, e là chưa bằng một phần mười của hắn, đúng không?

- Đừng vội. Có người ra tay, chẳng phải thuyết minh có người đang sợ?

Hầu tử không nói gì thêm, khẽ thở dài một hơi, khom lưng ngồi ở một bên.

Tăng lữ bốn phía đều nhìn chằm chằm Huyền Trang, Kim Trì thượng nhân cười nhẹ một tiếng, nói:

- Vì sao trong Quan Âm thiền viện này của ta lại thiếu chữ “Phật”, Huyền Trang pháp sư có luận cứ gì, cứ việc nói ra, bần tăng và chúng đệ tử rửa tai lắng nghe.

Huyền Trang hai tay hợp mười, hướng tới Kim Trì hành lễ, lại hướng chúng tăng lữ xung quanh hành lễ, nhẹ giọng nói:

- Người tu Phật, Phật căn, tại ở chữ “Không”. Bởi thế tứ đại ngũ uẩn đều không, ngộ không đắc không, thì làm sao viết ra chữ “Phật” được. Thứ bần tăng cả gan nói thẳng, Quan Âm thiền viện này dù có trăm ngàn phòng ốc, có cung đình sừng sững, có Phù Đồ vươn thẳng tầng mây, kỳ thực, lại can hệ gì tới “Phật”?

Lời này vừa ra, Kim Trì liền bật cười. Hắn cười, chúng đệ tử cũng cười rộ theo.

Hầu tử khẽ ngẩng đầu trông hướng Huyền Trang, lại thấy sắc mặt hắn vẫn hờ hững như thường.

Cúi đầu nhấp một ngụm trà xanh, hai mắt Kim Trì cúi xuống, thong thả thán nói:

- Phật tổ dạy người là tỳ khưu, trên có Như Lai khất pháp luyện thần, dưới có tục nhân khất thực luyện thân. Tăng giả, cũng là khất giả. Trong Quan Âm thiền viện này của ta, có hơn mười tòa tượng Phật mạ vàng, chúng đệ tử ngày ngày chăm lo quét dọn, đấy, cũng là kính Phật, là tấm lòng khất giả. Hơn mười tòa Phật tượng mạ vàng, vài tòa Phù Đồ bảo tháp, một cây một cỏ nơi này đều do thư chúng quyên tặng, đấy, chính là cung dưỡng, là lòng thành khất giả. Một vật phản ánh bao điều, đều án theo đạo Phật mà làm, cớ sao lại thành thiếu đi chữ “Phật”? Chẳng lẽ đạo mà Phật tổ dạy cũng là lời lẽ hoang đường?

Nói xong, tiếng cười của chúng đệ tử càng lớn dần.

- Chưa gặp mới thấy lạ thôi!

Hầu tử cũng bật cười, khe khẽ nói với Tiểu Bạch Long:

- Bọn họ chưa thấy qua Phật tổ nói bậy, chứ ta thì thấy qua rồi.

Nghe vậy, Tiểu Bạch Long mím môi, sắc mặt khẽ biến.

Đợi tiếng cười dần chùng xuống, Huyền Trang mới nhìn đăm đăm Kim Trì, nhẹ giọng nói:

- Không phải.

- Không phải?

Kim Trì thoáng sửng sốt, có vẻ không cho là đúng, nhíu mày nói:

- Thế, Huyền Trang pháp sư có cao kiến gì, nói ra được không.

Ho khan hai tiếng, Huyền Trang thấp giọng nói:

- Bần tăng cho là, chính mười tòa tượng Phật mạ vàng này, vừa khéo thuyết minh trong quý tự thiếu đi “Phật” tính.

Nhất thời, tăng nhân bốn phía đều súc mày lại, khe khẽ thầm thì.

Ẩn ước, Huyền Trang thậm chí nghe được có người đang thấp giọng thầm thì:

- Lời đã nói đến nước này rồi, còn phải gắng biện giải cho được, hắc, sợ là Huyền Trang này chẳng khác gì hành tăng mấy ngày trước từng qua đây trao đổi Phật học. Chỉ được cái mồm, đuối lý còn không chịu nhận.

- Đúng đúng đúng, tượng Phật bằng vàng sừng sững ở đó, lại nói còn không phải kính Phật? Huyền Trang này nhất định là đố kỵ.

Nghe vậy, Huyền Trang cũng không phản ứng. Chỉ lẳng lặng đứng đó.

Kim Trì ngồi thẳng lưng trên chủ vị không hề mở miệng ngăn lại, nhàn nhạt liếc Huyền Trang, chờ Huyền Trang sa vào trong quẫn cảnh.

Chỉ đáng tiếc, từ đầu tới đuôi, sắc mặt Huyền Trang vẫn hờ hững như thường, vô luận chúng đệ tử thầm thì ra làm sao, đều không thấy hắn động dung mảy may.

Không lâu sau. Tăng nhân bốn phía mới hơi hơi an tĩnh.

Huyền Trang mở miệng nói:

- Vừa nãy Kim Trì thượng nhân có nói. Tượng Phật mạ vàng này chính là do thư chúng quyên tặng.

- Đúng vậy.

- Vừa nãy Kim Trì thượng nhân còn nói, Phật tổ dạy người là tỳ khưu, trên có Như Lai khất pháp luyện thần, dưới có tục nhân khất thực luyện thân. Hai cái làm tỷ dụ, đều cùng là Phật tính?

Kim Trì mặt không biểu tình gật gật đầu

- Đúng vậy, chẳng lẽ Huyền Trang pháp sư không cho là thế?

Hít một hơi thật sâu. Huyền Trang nhẹ giọng hỏi:

- Vậy Huyền Trang dám hỏi Kim Trì thượng nhân một câu, kim Phật này, có phải là tiền túi họ bỏ ra?

- Cái này...

Nhất thời, Kim Trì ngập ngừng, chúng đệ tử bốn phía cũng đều sửng sốt.

Chỉ nghe Huyền Trang nói tiếp:

- Đấy là nói ở dưới, nếu nói ở trên, từ Như Lai khất pháp... Chúng Phật đều đã tứ đại ngũ uẩn đều không, đã là không, ngươi kính hay bất kính, lại có gì khác biệt?

Sắc mặt Kim Trì khẽ biến. Giương giương mồm, lại đáp không được.

Huyền Trang lại nói:

- Nhất vô sở vị tư thân, nhị vô sở vị kính Phật, Phật tính này, ở đâu ra vậy?. Nếu tu kim Phật, tạo Phù Đồ, liền có thể viết ra chữ “Phật”. Tỳ khưu trong thiên hạ chỉ cần hành tẩu chốn thị tỉnh là được, cần gì phải khổ tu?

Sắc mặt Kim Trì đã biến mấy lần, chúng đệ tử đều đăm đăm nhìn hắn, ai nấy thấp thỏm không thôi.

Hầu tử ở bên đã nhịn không được muốn bật cười.

Xem ra, lo lắng trước kia của hắn hoàn toàn là dư thừa, Kim Trì thượng nhân này tuy xưng là cao tăng, lại chỉ sống uổng hai trăm bảy mươi năm thôi. Đối mặt với Huyền Trang, toàn không luận cứ để tranh biện.

Hai tay hợp mười, Huyền Trang nhẹ giọng nói:

- Kim Phật cũng được, Phù Đồ cũng được, miếu thờ cũng được, tất cả, đều là những thứ phù hoa, Kim Trì thượng nhân thân làm phương trượng, lại theo đuổi thứ trần tục này, còn lấy đó làm tự hào, trong Quan Âm thiền viện sao sẽ có “Phật” tính? So sánh ra, Kim Sơn tự tuy nơi nơi không bằng Quan Âm thiền viện, lại có được “Phật” tính mà nơi đây không có.

Nói xong, Huyền Trang khom người hành lễ, cười nhạt nói:

- Huyền Trang tuổi trẻ nói bậy, còn mong Kim Trì thượng nhân bỏ quá cho.