Trên đường trở về, hầu tử tịnh không chọn cách trực tiếp bay đi, mà chầm chậm tản bộ, thỉnh thoảng quay đầu trông hướng Hắc Phong Sơn.
Lúc đi, hắn đã xác định chủ ý trực tiếp thịt Hắc Hùng tinh là xong, nhưng, vạn vạn không ngờ Hắc Hùng tinh này cư nhiên là bộ hạ cũ của mình. Kết quả lại thành tình trạng như giờ.
Đương sơ yêu quái Hoa Quả Sơn nhiều như vậy. Chặng tây hành này rốt cục sẽ gặp lại bao nhiêu?
Cửu Đầu Trùng, Ngưu Ma Vương, Bạch Cốt tinh, Đa Mục Quái, Tri Chu tinh... Số hắn biết đã nhiều như vậy, số mà hắn còn chưa biết thì sao?
Tây hành, đối với Huyền Trang là lữ đồ chứng đạo, đối với chính hắn chẳng lẽ lại thành lữ đồ thăm lại cố nhân?
- Ai…
Ẩn ẩn, da đầu hắn không khỏi tê rần.
Cái quyển nửa thật nửa giả kia, đến hiện tại cơ hồ mỗi tiết điểm đều đạp lên trùng hợp. Năm trăm năm đằng đẵng dưới Ngũ Hành sơn đã trải qua, ngay như Tiểu Bạch Long cũng bị thu lưu tại bến Ưng Sầu, thậm chí hầu tử đã có phần tê dại. Chỉ cần an an ổn ổn đưa Huyền Trang đưa Linh sơn, để hắn chứng đạo, hết thảy liền có thể kết thúc.
Hắn cũng biết hết thảy sẽ không hoàn toàn xảy ra đúng theo kịch bản định sẵn kia, nhưng sai biệt thế này quả thực quá lớn. Vốn phải là một trường đánh giết thống khoái, kết quả lại biến thành cuộc gặp gỡ đầy thương cảm.
Một đường thẫn thờ đi tới, vượt qua sơn đạo, bước qua bậc đá, chờ lúc hắn lần nữa về lại trước cửa lớn Quan Âm thiền viện, trời đã chuyển hoàng hôn.
Bỗng đột nhiên, hắn hơi ngớ, hóa thành một đạo kim quang trực tiếp nhảy qua bức tường cao vót lao như gió về phía sân viện mà Huyền Trang đang ở.
Xa xa, hắn bắt gặp ngoài cửa viện tụ tập mười mấy tăng nhân, chính đang cẩn thận thấu qua đại môn khép hờ nhìn vào bên trong.
- Các ngươi làm gì đấy --!
Một tiếng quát to, đám tăng lữ kia kinh hoảng chạy tứ tán.
Vội vàng đẩy cửa ra, hầu tử ngơ ngác.
Trong sân, Huyền Trang đang ngồi bên bàn đá, tán gẫu cùng Tiểu Bạch Long, Hắc Hùng tinh.
Vừa thấy hầu tử. Hắc Hùng tinh cơ hồ đứng bật dậy như là phản xạ vô điều kiện, có vẻ hơi kinh hoảng.
- Sao ngươi lại ở đây?
Hầu tử trừng mắt quát.
- Ta... Ta...
Hắc Hùng tinh nhăn nhăn nhó nhó nói:
- Đại Thánh gia, tiểu yêu, tiểu yêu tới bái sư...
- Bái sư?
Lời còn chưa dứt, Hắc Hùng tinh đã xoay người quỳ rạp xuống đất, hướng tới Huyền Trang “quang quang quang” dập đầu ba cái.
- Xin Huyền Trang pháp sư nhận Hắc Mao làm đồ đệ!
- Ngươi --!
Chỉ vào Hắc Hùng tinh, nhất thời hầu tử không nói được nên lời.
- Thí chủ rất có Phật tính, chỉ là, bần tăng không thể nhận ngươi làm đồ đệ.
- Vì sao?
Hít một hơi thật sâu, Huyền Trang thán nói:
- Tự thân bần tăng còn chưa chứng được đại đạo, sao có thể thu nhận đồ đệ lung tung? Làm thế chẳng phải ngộ mình ngộ người.
Thoáng kinh hoảng liếc nhìn hầu tử, Hắc Hùng tinh vội nói:
- Đại sư, bất kể thế nào, xin đại sư thu lấy Hắc Mao. Không nhận Hắc Mao làm đồ đệ, thì cứ để Hắc Mao làm bộc nhân hầu hạ dọc đường, làm cái gì cũng được, xin hãy thu nhận Hắc Mao.
Nói xong, lại dập đầu ba cái.
Huyền Trang khẽ liếc sang hầu tử.
Do dự hồi lâu, cuối cùng hầu tử lặng lẽ gật đầu.
Huyền Trang chấn vỗ tay áo từ từ đứng dậy, vươn tay dìu đỡ Hắc Hùng tinh, nói:
- Nếu đã thế, tạm thời thí chủ cứ đi theo chúng ta. Chẳng qua, không phải đồ đệ, cũng không phải bộc nhân, xem như là bạn đồng hành, được không?
- Sao cũng được, chỉ cần đại sư đáp ứng. Tạ tạ đại sư, tạ tạ đại sư!
Hành lễ với Huyền Trang xong, Hắc Hùng tinh lại chuyển sang hầu tử hết vái lại gõ:
- Tạ tạ Đại Thánh gia, tạ tạ Đại Thánh gia, mạt tướng tất định tận tâm tận lực, vạn chết không từ!
Hầu tử vội vàng bước nhanh đi tới kéo hắn dậy, quay đầu nhìn hướng cửa lớn khép hờ một cái, chúng tăng ngoài cửa lập tức lại tán đi.
- Ngươi cứ hết quỳ lại vái như vậy là muốn để ta khó xử phải không?
- Đại Thánh gia, tiểu yêu tuyệt không có ý ấy!
- Biết ngươi không có gan kia!
Hầu tử chỉ vào Huyền Trang nói:
- Hắn đã nói coi ngươi là “đồng hành”, “đồng hành” mà cứ quỳ lạy thế hả?
- Cái này...
- Được rồi được rồi, nên làm gì thì cứ làm đi!
Hầu tử trừng Hắc Hùng tinh một cái, cất bước đi vào trong nhà, không quay đầu lại.
*****
Lúc này, trong một góc khác của Quan Âm thiền viện...
- Ngươi nói cái gì, trong thiền viện xuất hiện một con Hắc Hùng tinh?
Kim Trì tròn mắt há mồm nói:
- Trời còn chưa tối? Sao lại...
- Sư phó đừng sợ.
Tăng nhân phía đối diện vội nói:
- Tuy tới là một con Hắc Hùng tinh, lại tịnh chưa gây sự, chỉ trực tiếp đến tìm Huyền Trang nói chuyện. Xem ra, hẳn là có quen biết. Vốn ở bên người Huyền Trang đã có một con hầu tinh, giờ thêm một con Hắc Hùng cũng đâu có gì là lạ.
- Đây không phải vấn đề sợ hay không sợ! Từ đã...
Chợt hơi ngớ, Kim Trì quay sang nói:
- Vừa nãy ngươi nói cái gì? Hắn trực tiếp tìm Huyền Trang... Nói chuyện?
- Đúng!
Tăng nhân gật gật đầu nói:
- Mới vừa nãy đệ tử còn tới đó xem qua, đám người Huyền Trang đang tán gẫu với Hắc Hùng tinh trong sân viện, Hắc Hùng tinh còn nói muốn vái Huyền Trang làm thầy. Hắc, may mà tới vái Huyền Trang làm thầy, sáng sớm ngày mai Huyền Trang liền phải đi, hắn vừa đi, Hắc Hùng tinh cũng đi theo, hữu kinh vô hiểm, hữu kinh vô hiểm.
- Cái này... Cái này...
Cắn răng nghĩ nửa ngày, Kim Trì chợt đứng lên:
- Đi, dẫn vi sư đi xem xem.
- Ai.
*****
Vào đêm, dùng xong cơm chay, Huyền Trang liền thắp nến lên, ngồi ở trong phòng tử tế duyệt đọc kinh văn như bình thường. Hắc Hùng tinh thì bắt đầu nấu nước tắm rửa cho ngựa, sửa sang hành lý, bận rộn ngược xuôi với đủ thứ tạp vụ.
Nhìn Hắc Hùng tinh bận đến bất diệc nhạc hồ, hai hàng lông mày hầu tử không khỏi súc lại thành hình chữ bát.
- Ngươi có hết hay không? Tây hành mà thôi, có cần tích cực vậy không?
Tiểu Bạch Long ở bên khẽ thấp giọng nói.
Trừng Tiểu Bạch Long một cái, hầu tử lắc đầu đành chịu:
- Ta bắt đầu hối hận khi để ngươi gia nhập. Ngươi nhìn hắn xem, tu vị cao hơn ngươi, còn biết chút Phật pháp, làm việc lại chịu khó, nhìn thế nào đều mạnh hơn ngươi cả trăm lần.
- Cái đó...
Tiểu Bạch Long sửng sốt, cẩn thận hỏi:
- Hay là, thả ta đi?
Quay đầu nhìn chằm chằm Tiểu Bạch Long, hầu tử cười hì hì nói:
- Nếu ngươi dám bỏ đi, lão tử xé sống ngươi.
- Vì cái gì?
Tiểu Bạch Long mếu máo hỏi.
Nhíu mày, hầu tử hung hăng ghé tới bên tai Tiểu Bạch Long, thấp giọng nói:
- Bởi vì, lão tử thích.
Nói xong, hầu tử tung mình nhảy lên nóc nhà, bỏ lại Tiểu Bạch Long ngẩn ngơ đứng đó, mặt như ăn phải cá ươn.
Đứng trên nóc nhà, hầu tử phóng mắt nhìn xuống trọn cả Quan Âm thiền viện, thỉnh thoảng lại cúi đầu quan sát Hắc Hùng tinh và Tiểu Bạch Long trong viện tử.
Vì sao nhất định phải giữ lại Tiểu Bạch Long? Kỳ thực hầu tử cũng nói không rõ.
Có lẽ là bởi phong luân thủy chuyển. Hơn sáu trăm năm trước, hầu tử là kẻ muốn phá hoại trật tự, Lão Quân là kẻ thủ hộ trật tự.
Hơn sáu trăm năm quang âm qua đi, không ngờ ngày này hôm nay, hầu tử lại đổi vai trò, chuyển thành kẻ thủ hộ trật tự. Bởi vì hắn biết kết quả cuối cùng, Huyền Trang thuận lợi đến được Đại Lôi Âm tự.
Đáng tiếc là, hắn không nắm được Thiên Đạo, không biết ngắt chỉ tính toán như Lão Quân, hắn chỉ có thể tận hết khả năng làm theo bản gốc, sợ sự thể có biến, mặc dù trên thực tế chuyện này sớm đã biến dạng hoàn toàn.
Nằm trên nóc nhà, hầu tử ôm lấy Kim Cô bổng, từ từ khép mắt lại.
*****
Một nơi khác trong thiền viện, Kim Trì hai mắt trợn tròn, run rẩy đẩy ra cửa phòng thiền.
Nguyệt quang vung vẫy mà vào.
Chỉ nghe phốc một tiếng, Kim Trì quỳ rạp xuống đất, dập đầu nói:
- Bần tăng vô năng, cô phụ nhắc nhở của tôn giả, xin tôn giả trách phạt!
Văn Thù từ từ mở mắt ra, lại không nói lời nào, cứ thế lẳng lặng nhìn Kim Trì.
- Hắc... Hắc Hùng tinh kia, không biết vì sao, mà chẳng những không tập kích đúng hẹn, còn tới nương nhờ Huyền Trang... Bần tăng vô năng, xin tôn giả trách phạt.
Mím môi, Văn Thù thoáng ngẩng đầu lên nói:
- Không sao.