Đại Bát Hầu

Chương 517: Tiết lộ



Sáng sớm hôm sau, trời còn chưa sáng hẳn, Huyền Trang đã rời giường tẩy rửa.

Hầu tử ôm lấy Kim Cô bổng tựa bên cạnh cửa, nhìn Huyền Trang vừa rửa mặt xong chính đang chà lau hai tay, thong thả hỏi:

- Giờ lên đường luôn? Không ở lại thêm mấy ngày độ hóa độ hóa lão hòa thượng kia?

- Đại Thánh gia cho là, bần tăng hẳn nên độ hóa Kim Trì thượng nhân rồi hẵng đi?

- Không phải thế sao?

Hầu tử nghiêng đầu nói:

- Sở dĩ ngươi muốn từng bước đi tới Đại Lôi Âm tự, chẳng phải chính là vì muốn chứng đạo? Đạo của ngươi là “phổ độ”, nếu đã thế, người cần độ ở ngay trước mắt, vì sao lại không độ? Nếu cứ vậy mà đi, chuyến này còn ý nghĩa gì đâu?

Nhìn đăm đăm nước sạch dập dờn trong chậu, Huyền Trang cười cười, nói:

- Tây phương chư Phật chắc cũng nghĩ như vậy, bởi thế bần tăng mới gặp phải Kim Trì thượng nhân ở chỗ này.

- Ý gì đây?

- Hành đạo phổ độ, vấn đề đầu tiên mà bần tăng đối mặt, Đại Thánh gia có biết là gì không?

- Là cái gì?

- Vấn đề đầu tiên, chính là nếu tận lực, mà vẫn không độ được, thì nên thế nào?

- Điều này...

Hầu tử lập tức bật cười, nhíu mày nói:

Cũng phải, nói không sai, tận lực còn độ không được thì phải làm sao? Vậy ngươi tính toán thế nào?

Thoáng cúi đầu, Huyền Trang nhẹ giọng thán nói:

- Nên nói Huyền Trang đều đã nói, độ không được, chính là duyên phận chưa tới, nếu đã thế, cũng không cần tự trách, khải trình lên đường là được. Có duyên, tự sẽ gặp lại. Nếu cứ bị hãm ở đây, còn làm sao hành pháp phổ độ?

Bưng bồn rửa mặt lên, Huyền Trang chậm rãi sát vai bước qua hầu tử, đi thẳng ra ngoài sân.

Vừa thấy Huyền Trang đi ra khỏi phòng, Hắc Hùng tinh vội vàng chạy tới, một tay đỡ lấy bồn rửa mặt trong tay Huyền Trang, miệng không ngừng lải nhải:

- Loại chuyện này cứ để tiểu yêu làm là được, cứ để tiểu yêu làm là được rồi.

Tay trống trơn giơ giữa khoảng không, Huyền Trang lặng lẽ nhìn theo bóng lưng Hắc Hùng tinh.

Hầu tử chậm rãi quay mặt sang cười nói:

- Ngươi có vẻ nhìn thoáng nhỉ.

- Muốn độ chúng sinh, đường còn xa lắm, nếu ngay cả chính mình mà bần tăng còn nhìn không thấu, thì sao độ được cho người?

Huyền Trang thở dài một hơi nói:

- Không có cái gì là hoàn mỹ cả, mỗi một sinh linh trên thế gian đều có duyên phận của riêng mình, hết thảy không khả năng mặc chúng ta muốn làm gì thì làm. Muốn hoàn mỹ, chỉ có thể dựa bản tâm chúng ta. Thành Phật, chính là tu bản tâm trở nên hoàn mỹ, cách tuyệt với tất cả trần ai thế gian, lấy đó mà đạt tới cực lạc. Phổ độ, đồng dạng cũng là tu bản tâm đến hoàn mỹ, khác biệt, là phải dùng bản tâm hoàn mỹ ấy, đi tan vào cái thế giới không hoàn mỹ này. Mà không đến nỗi bởi vì lây dính nhân quả mà tàn khuyết. Đó, mới là khó nhất.

Thoáng nghiêng mặt liếc sang, Huyền Trang nhẹ giọng hỏi:

- Huyền Trang nói vậy, Đại Thánh gia có thể nghe hiểu được không?

Hồi lâu, hầu tử mới hoãn thần lại, gãi gãi đầu nói:

- Đại khái... Có thể hiểu được, nhưng chưa lý giải quá cặn kẽ.

- Đơn giản mà nói, thì là kiên trì bản tâm, cải biến những điều có khả năng cải biến trên cái thế giới này, sau đó tiếp thụ những điều không thể cải biến. Nhập thế, mà không phải tránh đời, tận lực đi cải biến, mà không phải một lòng phá hoại, một lòng phủ định. Chẳng qua, tiền đề vẫn là kiên trì bản tâm. Trong đó khó nhất chính là bốn chữ “kiên trì bản tâm”, nếu không cách nào làm được. Như vậy hết thảy đều là uổng công.

Ngẩng đầu lên, Huyền Trang khẽ thở dài một hơi, nhìn đăm đăm Hắc Hùng tinh nơi xa, quay sang nói:

- Trong lòng Hắc Mao thí chủ có khổ, nếu có cơ hội, Đại Thánh gia nên khai đạo cho hắn.

- Ta đi khai đạo?

Hầu tử khoát khoát tay nói:

- Thôi đi, chẳng phải ngươi muốn phổ độ chúng sinh? Thế thì độ hắn luôn đi. Cái này không vội, dù sao hắn cũng đã đi theo, lúc nào duyên tới liền độ cũng được.

Lúc này, Hắc Hùng tinh đã đổ hết nước bẩn trong bồn, bưng chậu không vui vẻ trở về.

Huyền Trang một bước hướng về phía trước, hai tay hợp mười nói:

- Làm phiền thí chủ.

Thấy thế, Hắc Hùng tinh sợ đến nỗi vội vàng chạy tới, vươn tay đỡ lấy Huyền Trang:

- Đại sư, ngài vạn vạn đừng như thế, đây là điều tiểu yêu nên làm.

Nói rồi, tròng mắt một mực liếc sang trên người hầu tử.

Huyền Trang trông hướng hầu tử, hầu tử thoáng sửng sốt, đành phải quay đầu nói với Hắc Hùng tinh:

- Đã bảo ngươi là “đồng hành”, đừng coi mình như bộc nhân thế, hiểu không?

Hắc Hùng tinh vội gật đầu cúi người nói:

- Đại Thánh gia giáo huấn phải lắm, Đại Thánh gia giáo huấn phải lắm.

- Biết thì phải sửa.

- Nhất định sửa, nhất định sửa.

Trên mồm thì nói là phải sửa, nhưng nhãn thần nhìn hầu tử và Huyền Trang vẫn cứ kính sợ như thường, làm gì có nửa điểm như là bạn “đồng hành”?

Tình cảnh ấy, Huyền Trang chỉ biết lắc đầu thở dài, lại hướng Hắc Hùng tinh hành lễ, xoay người đi vào trong nhà, bỏ lại hầu tử và Hắc Hùng tinh đứng ở ngoài sân.

Hắc Hùng tinh cẩn thận nhìn hầu tử.

- Đừng gập người mãi thế.

Quay lưng, hầu tử lành lạnh nói:

- Làm gì thì làm đi.

- Vâng, Đại Thánh gia, tiểu yêu tuân mệnh.

Nói xong, Hắc Hùng tinh vội vàng xoay người rời đi.

Đợi đến Hắc Hùng tinh đi rồi, hầu tử mới thì thào nói:

- Kiên trì bản tâm, cải biến điều có khả năng cải biến, tiếp thụ điều không thể cải biến... Lời này sao nghe là lạ... Hai câu sau như là cố ý nói cho ta nghe? Hắc... Huyền Trang này...

Quay người, hắn lắc lư đi tới gian phòng cạnh bên.

*****

Kim trì vội vã đẩy cửa phòng thiền ra, xông thẳng vào trung, chỉ ra ngoài cửa, thở dốc nói với Văn Thù:

- Tôn giả, không hay, Huyền Trang muốn đi.

- Muốn đi?

Văn Thù chính đang nhắm mắt đả tọa chợt nhướng mắt lên nói:

- Sao hắn lại... Đột nhiên muốn đi?

- Bần tăng cũng không biết, đệ tử bần tăng lấy cớ mời Huyền Trang giảng kinh, tìm đủ cách giữ lại, nhưng hắn vẫn không đồng ý. Tôn giả, giờ nên làm thế nào?

Văn Thù suy tư một lúc, nhẹ giọng nói:

- Ngươi thử đi giữ hắn lại xem, hết khả năng, nghĩ cách giữ hắn lại, cứ nói ngươi có nghi hoặc, muốn hắn giải đáp.

- Bần tăng... Bần tăng đi ngay.

Cuộn cà sa lên, Kim Trì thoáng do dự một chút, rồi lập tức quay đầu xông ra phòng thiền.

*****

Ngoài cửa thiền viện, Hắc Hùng tinh dùng đòn gánh gánh hết hành lý lên trên vai, Tiểu Bạch Long dắt ngựa, hầu tử ở bên lẳng lặng mà nhìn.

Huyền Trang chính đang vái biệt chúng tăng.

- Huyền Trang pháp sư xin dừng bước! Huyền Trang pháp sư xin dừng bước!

Từ xa xa chợt truyền đến tiếng kêu của Kim Trì.

Chúng nhân quay đầu. Trông thấy Kim Trì xốc lấy cà sa hớt hải chạy tới.

Thật không dễ dàng mới chạy đến trước mặt Huyền Trang, Kim Trì tay chống đầu gối thở dốc nói:

- Huyền Trang pháp sư... Xin dừng bước, bần tăng còn có mê hoặc chưa giải, muốn mời pháp sư ở thêm chút ngày giờ, giúp.. Giúp bần tăng giải hoặc.

Nhất thời. Chúng tăng ngơ ngác nhìn nhau.

- Cái này...

Huyền Trang quay đầu trông hướng hầu tử, hầu tử lại nghiêng mặt nhìn sang bên cạnh.

Vừa nhìn, ánh mắt lại thấu qua tường viện đến thẳng nơi Văn Thù đang nghỉ lại.

- Để lão hòa thượng chạy ra giữ người, ngươi có ý gì?

Một thanh âm chợt vang lên trong đầu Văn Thù.

- Đại Thánh gia biết bần tăng ở đây?

- Biết từ lâu rồi, chỉ là lười nhác bắt chuyện với ngươi, miễn phải nhất thời không cẩn thận giết luôn cả ngươi.

- Đại Thánh gia nói đùa.

Huyền Trang ở bên hơi do dự một phen, nhẹ giọng nói:

- Nếu Kim Trì thượng nhân đã nói thế. Vậy... Huyền Trang ở lại thêm hai ngày.

- Ngươi tính ở lại thật?

Hầu tử lập tức kinh ngạc kêu lên.

Kim Trì có phần kinh hoảng nhìn hầu tử một cái. Vội vàng kéo tay Huyền Trang nói:

- Huyền Trang pháp sư mời sang bên này, hôm nay bần tăng phải tử tế luận bàn Phật pháp với ngươi một phen. Người đâu! Nhanh giúp Huyền Trang pháp sư thu dọn hành lý, dắt ngựa về chuồng!

Nói xong, liền lôi kéo Huyền Trang đi vào trong viện, đám tăng lữ ai nấy đều có vẻ hơi kinh hoảng, bước lên mời những người khác vào trong, lại thủy chung không ai dám tiếp cận Hắc Hùng tinh.

So sánh ra, hầu tử tuy cũng là yêu. Nhưng còn là nhân hình, vóc dáng không khác người bình thường là mấy. Hắc Hùng tinh thì khác, thân xác to tướng như ngọn núi nhỏ, dù đi qua đại môn cũng phải khom người, cộng thêm khuôn mặt kia, đúng là rất dọa người.

Dày vò hơn nửa ngày, cuối cùng lại không đi được.

Huyền Trang trực tiếp bị Kim Trì kéo vào thiền điện, phải muốn hắn giảng kinh cho mình mới chịu. Hầu tử lo lắng, đành phải đi theo.

Về phần Tiểu Bạch Long và Hắc Hùng tinh, thì trực tiếp phản hồi sân viện lúc trước.

Đi được nửa đường, Tiểu Bạch Long đột nhiên thoáng sửng sờ. Ánh mắt lấp lánh lách mình tránh ra một bên.

Tìm một nơi không người, Tiểu Bạch Long từ giữa eo lấy ra ngọc giản. Mới vừa đặt lên môi, đầu bên kia ngọc giản đã truyền tới thanh âm của một nữ tử.

- Bảo ngươi đi là ngươi đi thật đấy à, mãi mà không thấy về? Rốt cục là ý gì đây?

- Ta... Ta đang bận chút việc.

- Thế giờ ngươi có định về hay không?

- Cái này...

Tiểu Bạch Long nuốt khô ngụm nước bọt, cẩn thận nói:

- Ta tạm thời đi không được.

- Đi không được?

- Đúng, thật đi không được.

Nghe vậy, đầu bên kia ngọc giản tức thì vang lên tiếng rít nhọn:

- Không về bây giờ thì ngươi đừng bao giờ về nữa--!

Tiểu Bạch Long sợ đến nỗi ngọc giản tuột tay rơi rớt xuống đất, vội vàng nhặt lên quýnh quoáng nói:

- Ta đang ở cùng Đại Thánh gia. Đang ở cùng Đại Thánh gia!

Lập tức, đầu bên kia ngọc giản im bặt. Hồi lâu, mới lần nữa truyền đến tiếng hỏi ngập ngừng:

- Đại... Đại Thánh gia? Ngươi nói ngươi đang ở cùng Đại Thánh gia?

Lúc này Tiểu Bạch Long mới khẽ thở phào một hơi, thong thả nói:

- Đúng, ngươi không nghe lầm, Đại Thánh gia, Tề Thiên đại thánh Tôn Ngộ Không. Trước kia Đại Thánh gia bị Phật môn áp dưới núi, giờ đã trở về, ta đang ở cùng với hắn, ta mà đi là bị xé xác ngay, đến lúc đó ngươi chuẩn bị mà làm quả phụ.

- Hiện tại ngươi đang ở nơi nào?

- Quan Âm thiền viện, có nói ngươi cũng không biết, dù sao cũng chỉ là một ngôi chùa miếu bình thường, bên cạnh có ngọn núi, gọi là Hắc Phong Sơn.

- Hắc Phong Sơn? Có phải nơi ấy có một con Hắc Hùng tinh?

- Hắc, thế mà ngươi cũng biết? Ách... Từ đã.

Tiểu Bạch Long chợt sửng sốt, nghi hoặc hỏi:

- Giọng ngươi sao lại khác rồi?

*****

Trong một ngôi nhà gỗ nhỏ cách đó ngàn dặm, một con Hồ yêu từ từ trả lại ngọc giản vào tay Bạch Tố, nhẹ giọng cười nói:

- Thật phải cảm tạ Tố tỷ tỷ, không ngờ, cư nhiên nhanh như vậy đã nghe được tin về nơi hạ lạc của Đại Thánh gia.

- Ngươi thật tin tưởng hắn đang ở cùng Đại Thánh gia?

- Cách đây không lâu, phụ thân cũng nói qua Đại Thánh gia có khả năng đã trở về, bây giờ xem ra, hẳn là thất. Oanh nhi còn có việc gấp, xin được cáo từ.

Nói xong, Hồ yêu chắp tay hành lễ, xoay người bước nhanh đi ra ngoài cửa, tức tốc đằng không mà lên, bỏ lại Bạch Tố thẫn thờ ngồi đó, mắt đăm đăm nhìn ngọc giản trong tay.

- Đại Thánh gia... Sao hắn lại đi chung với Đại Thánh gia?