Đại Bát Hầu

Chương 524: Nạp tế (2)



Từ trên không trung nhìn xuống, ở một nơi cách thôn trang này không xa, hình như đúng thật có một tòa sơn trang không hề nhỏ, hiện tại chính đang giăng đèn kết hoa, đèn đuốc sáng trưng, có vẻ náo nhiệt vô cùng.

Về lại bên người chúng nhân. Hầu tử thấp giọng nói:

- Người đều tới sơn trang bên kia cả rồi, thổ tài chủ bản địa nạp tế, đang làm việc vui. Đi thôi, chúng ta sang đó tá túc.

- Đi sơn trang tá túc?

Huyền Trang không khỏi do dự.

- Sao à?

Huyền Trang hít một hơi thật sâu nói:

- Bần tăng thì không sao cả, dù sao cũng đã ngủ quen ngoài hoang giao dã lĩnh rồi, chưa hẳn phải cần mái ngói che đầu. Huống hồ, người ta đang làm việc vui, vốn rất bận rộn, chúng ta lại tới đó quấy nhiễu, e là không tiện.

Nghiêng mặt sang, Huyền Trang hỏi mấy người còn lại:

- Các ngươi thấy thế nào?

- Ta... Ta không thích ở chung với một đống nhân loại.

Tiểu Bạch Long thấp giọng nói.

- Mọi thứ đều nghe Đại Thánh gia.

Lữ Lục Quải chắp tay nói.

Nghe vậy, Hắc Hùng tinh đứng bên cũng vội vàng lên tiếng:

- Mọi thứ đều nghe Đại Thánh gia.

Hầu tử đoạt lấy dây cương trong tay Tiểu Bạch Long, dắt ngựa đi thẳng về hướng sơn trang, nói:

- Đêm nay đến sơn trang tá túc, xác định vậy đi.

- Cớ sao phải thế?

Huyền Trang nhẹ giọng hỏi.

- Còn nhớ lần câu rồng ở bến Ưng Sầu không?

Hầu tử hỏi ngược lại.

Huyền Trang cau mày suy nghĩ một phen, hỏi:

- Chẳng lẽ, nơi này cũng có người mà chúng ta tất phải gặp?

- Đúng. Đứa này tương đối quan trọng.

Hầu tử thở dài một hơi, lầu bầu nói:

- Kỳ thực ta cũng nói không rõ hắn quan trọng chỗ nào, nhưng nhỡ không có hắn, sợ là xảy ra chuyện. Dù sao ta nghĩ vẫn nên mang theo hắn thì hơn.

Thời này khắc này, tư vị trong lòng hầu tử thực sự vô cùng phức tạp, rất khó để diễn tả bằng lời.

Nghĩ lúc trẻ, hắn trăm phương ngàn kế muốn nhảy ra ngoài, vạn vạn không ngờ rằng, có một ngày hắn lại trăm phương ngàn kế muốn luồn vào trong.

- Đúng là ba mươi năm hà đông ba mươi năm hà tây.

Huyền Trang không hỏi gì thêm. Tiểu Bạch Long ở bên thì căn bản không nghĩ nhiều, về phần Hắc Hùng tinh và Lữ Lục Quải, ngay cả “câu rồng ở bến Ưng Sầu” là chỉ điều gì còn không biết, nên cũng chẳng nghi hoặc mấy.

*****

Đèn lồng treo cao, chữ Hỉ đỏ hồng dán khắp mọi nơi. Lúc này, toàn bộ sơn trang đều đắm chìm trong cảnh vui mừng.

Tuy ngày mai Cao thái công mới nạp tế, nhưng lúc này trong sân viện cũng đã náo nhiệt khôn cùng, đám thôn dân vừa là tân khách lại là giúp việc, ai nấy mặt mày hớn hở, tranh nhau ăn mừng.

Trong ngóc ngách âm ám phía hậu viện, Thiên Bồng thân làm tân lang lại có vẻ đứng ngồi không yên, không ngừng dạo bước tới lui.

Khuôn mặt vẫn cứ anh tuấn bất phàm, so với đương sơ lúc còn ngồi trên ghế nguyên soái, trừ một thân nhung trang đổi thành áo vải, nhìn qua không khác gì nhiều, thậm chí còn trẻ trung không ít.

Xa xa, một vị lão nhân thân mặc cẩm y, đầu đội mũ lụa, để chòm râu mép trắng xóa nhìn thấy hắn, bèn chống quải trượng từng bước đi tới, vui vẻ nói:

- Hiền tế, mọi người đều đang bận rộn, sao ngươi lại chạy tới nơi này? Để lão đầu tử ta tìm ngược tìm xuôi.

Thiên Bồng vội vàng lấy lại bình tĩnh, nhanh chân bước tới dìu đỡ:

- Thái công ngài đi đứng không tiện, đừng đi lại quá nhiều.

Cao thái công vỗ nhẹ lên tay Thiên Bồng, nói:

- Cao hứng mà, lúc này không đi, còn đợi lúc nào? Được rồi, sao ngươi còn gọi ta thái công? Có phải nên đổi cách xưng hô rồi không?

- Cái này...

Thiên Bồng thoáng do dự một lúc, có phần khó xử chắp tay nói:

- Nữ tế, tham kiến nhạc phụ đại nhân.

- Còn nhạc phụ đại nhân?

Cao thái công có vẻ không thỏa mãn lắm, nhíu mày nói:

- Đã bảo với ngươi, cứ gọi ta cha cha là được, Thúy Lan kêu thế nào, ngươi cứ kêu như vậy. Con người ngươi, cái gì cũng tốt, chỉ là quá câu cẩn.

Thiên Bồng gật đầu lia lịa, bộ dạng muốn nói lại thôi.

Thấy thế, Cao thái công nhẹ giọng nói:

- Đều là người một nhà, có lời gì, cứ nói.

Thiên Bồng hơi cắn răng, phốc một tiếng quỳ rạp xuống đất, dập đầu vái liên hồi.

Nhất thời, Cao thái công hơi hoảng, run run muốn vươn tay đi đỡ:

- Hiền tế, ngươi làm sao vậy?

Thiên Bồng cau mày thấp giọng nói:

- Cương Liệt muốn xin lão thái công thu hồi thành mệnh (lệnh đã ban).

- Thu hồi thành mệnh?

Tức thì, Cao thái công càng hoảng, vội vàng nói:

- Đều đến nước này rồi, ngươi còn muốn lão hủ thu hồi thành mệnh? Chẳng lẽ chê gia sản Cao gia ta không đủ nhiều?

- Cương Liệt không dám.

- Hay là không thích nha đầu Thúy Lan?

- Tiểu thư ôn nhu thể thiếp, lại tri thư đạt lý, Cương Liệt sao dám không thích?

Hai mắt mờ đục của lão thái công chớp nháy liên hồi, gấp gáp hỏi:

- Chẳng lẽ là vì chuyện phải ở rể? Nếu thế, lão hủ đáp ứng ngươi, sau này nếu các ngươi sinh hạ hai người con, một người trong đó sẽ theo họ ngươi, kế thừa một nửa gia sản, được không? Nếu ngươi đồng ý, lão hủ nguyện lập chứng từ.

Thiên Bồng vội lắc đầu.

- Thế rốt cuộc là vì sao?

Thiên Bồng thẫn thờ chớp chớp mắt, nghĩ hồi lâu, cuối cùng mới thấp giọng nói:

- Cương Liệt chẳng qua là một hạ nhân được lão thái công nuôi dưỡng từ nhỏ, sao lấy được tiểu thư? Truyền ra ngoài, chẳng phải sẽ thành trò cười? Cương Liệt sợ làm lỡ cả đời của tiểu thư.

Nghe vậy, lão thái công lại cười lên ha ha, thở phào nói:

- Ngươi a, đúng là quá... Thật không biết phải nói ngươi thế nào nữa, đều bảo làm người phải biết điều, nhưng hôm nay xem ra, quá biết điều cũng chưa chắc đã tốt.

Thở dài một hơi, lão thái công chậm rãi nói:

- Lão hủ mắt mờ, nhưng không ngu. Mấy năm nay, nếu không nhờ ngươi lo liệu trong ngoài, làm sao Cao gia có được gia sản như bây giờ? Hơn nữa, dưới gối lão hủ không có con trai, chiêu nữ tế vào cửa kế thừa hương hỏa là chuyện sớm muộn phải làm.

- Nếu nhất định phải chiêu, ngươi nói xem, đi đâu để tìm được nữ tế tốt như ngươi? Vừa biết chữ, lại chịu khó. Lão hủ cả đời sống ở Cao gia trang này, lại chưa từng thấy qua nhân tài nào như ngươi. Ngươi nói đi, không chiêu ngươi thì chiêu ai? Huống hồ Thúy Lan cũng sớm đã phải lòng ngươi, nếu không bởi ngươi chậm chạp không chịu đồng ý, thì sao nàng sẽ đợi mãi đến giờ mà chưa chịu gả? Hai mươi rồi, đã thành gái lỡ thì. Nếu ngươi còn cự tuyệt, mới đúng thật là lỡ nàng cả đời!

Nói rồi, Cao thái công hất tay lên làm bộ muốn đánh, rơi đến trên trán Thiên Bồng, lại thành cái vỗ nhè nhẹ.

Hắn vui vẻ cười nói:

- Đừng.. nghĩ nhiều, hàng xóm láng giềng, tá điền trong trang, ai cũng nhất trí cho rằng ngươi là người thích hợp, sao lại thành trò cười? Nếu ngươi còn nhận thái công này thì đứng lên cho ta, cứ chiếu theo lời thái công mà làm, sớm ngày sinh cháu kế thừa gia nghiệp Cao gia.

Nói xong, Cao thái công không nhiều lời nữa, lôi hắn đứng dậy, chống gậy đi tới nơi đám đông náo nhiệt.

Trên đường, ai ai cũng đều chắp tay chúc mừng Cao thái công và Thiên Bồng, Thiên Bồng theo sát bên người lão thái công, đồng thời cảm ơn chúng nhân, chỉ là hai hàng chân mày vẫn nhíu chặt lại, tựa hồ tâm sự nặng nề.

Bỗng đột nhiên, Thiên Bồng hơi ngớ, ngẩng đầu nhìn về hướng cửa chính. Tân khách bốn phía cũng sửng sốt, ai nấy đều nghi hoặc nhìn Thiên Bồng.

- Hiền tế, sao vậy?

- Có người đến.

Thiên Bồng thẫn thờ đáp.

*****

Lúc này, ngoài cửa, đám người Huyền Trang chính đang chậm rãi đi tới cửa lớn Cao gia.

Quần áo trên người hầu tử không có gió mà khẽ phất phới, tung bay phập phồng.

- Đại Thánh gia, ngài đây là...

Hầu tử liếm liếm môi, thuận miệng đáp:

- Để kẻ trong kia biết chúng ta tới, miễn lát nữa gặp mặt thái quá đường đột.