Trên sa mạc Quái Thạch Lâm, một tòa đỉnh núi dốc đứng cô đơn đứng đó, phía dưới là bình nguyên trải dài, vạt nắng hắt xuống giống như da người chết phủ lên mảnh thổ địa rộng lớn.
Gió nhẹ thổi qua, thốc lên cát vàng đầy trời.
Trong mông lung, một đạo kim quang từ trời giáng xuống, hạ trên đỉnh núi, hóa thành một tăng nhân.
Tăng nhân này thân mặc áo bào bằng vải đay màu vàng nhạt, bên trong là tăng bào màu trắng bạch sắc, tay cầm một cây pháp trượng vàng óng, vóc người cao lớn, tướng mạo đường đường, trên dưới khắp người tán phát ra kim quang nhỏ yếu, nhìn qua, hẳn là kẻ đã tu thành kim thân Phật đà.
Chỉ chốc lát, từ trong núi đá nhô ra trên trăm tiểu yêu quần áo rách rưới, đứng ở xa xa nhìn lại. Tăng nhân không thèm để ý, vẫn cứ lẳng lặng chắp tay đứng trên đỉnh núi, đưa lưng về phía đám yêu quái, tựa hồ đang chờ đợi điều gì.
Rất nhanh, một con Điêu Thử tinh lông vàng vóc người thấp bé, thân mặc khải giáp sáng bạc từ trong lũ yêu đi ra. Trông thấy tăng nhân trên đỉnh núi, hắn hít một hơi thật sâu, khom người vượt qua loạn thạch san sát chạy nhanh tới, đến sau lưng tăng nhân chừng một trượng thì quỳ gối xuống đất, hô:
- Đệ tử tham kiến Linh Cát tôn giả!
Phật đà tên là Linh Cát kia khẽ cười nhạt, nghiêng mặt liếc Điêu Thử tinh một cái, nói:
- Lâu như vậy mà ngươi vẫn tự xưng là “đệ tử”?
Điêu Thử tinh lúng túng cười cười:
- Cái này, tiểu yêu dù có thế nào cũng đều là đệ tử Phật môn, chỉ có điều không biết tôn giả ngài có nhận hay không thôi.
Phật đà Linh Cát thoáng ngẩng đầu lên, cười nhẹ nói:
- Muốn nhận thì cũng được, chỉ cần ngươi trả lại Thanh Du hoàn từng đánh cắp, bần tăng liền nhận ngươi làm đệ tử.
- Cái này...
Điêu Thử tinh do dự thoáng chốc, cười nịnh nói:
- Linh Cát tôn giả. Ngài không phải không biết, Thanh Du hoàn kia ta đã ăn rồi, sao mà trả lại được? Chẳng qua, tiểu yêu nhờ Thanh Du hoàn mới có tu vị hôm nay, nếu không chê, mong ngài thu nhận tiểu yêu làm kẻ hầu giữ cửa Đại Lôi Âm tự cũng được, coi như là bồi thường chuyện Thanh Du hoàn bị mất? Như thế, tiểu yêu liền có thể tiếp tục tu hành Phật pháp, chẳng phải lưỡng toàn kỳ mỹ (vẹn cả đôi đường)?
- Bậy bạ!
Bị Phật đà Linh Cát hừ cho một tiếng, Điêu Thử tinh sợ đến nỗi vội vàng khom lưng, không dám nói gì thêm.
Trên vầng trán nhăn nheo lấm tấm từng giọt mồ hôi, khe khẽ chạy xuôi.
Đón lấy gió. Phật đà Linh Cát nhìn lên phù vân phía chân trời, thong thả nói:
- Đường đường Đại Lôi Âm tự. Nào cần loại tiểu yêu như ngươi giữ cửa? Đương sơ bần tăng thả ngươi một con đường sống, chẳng qua là không muốn dính máu, lỡ mất tu hành thôi.
- Phải, Linh Cát tôn giả nói phải lắm.
Điêu Thử tinh vội vàng dập đầu nói:
- Tiểu yêu tạ ơn Linh Cát tôn giả không giết.
Từ từ quay người lại, Phật đà Linh Cát nhìn xuống Điêu Thử tinh đang khấu bái dưới đất, hít một hơi thật sâu nói:
- Nghe bảo, hiện tại ngươi có một danh hiệu mới. Gọi là Hoàng Phong đại thánh?
- Cái này...
Điêu Thử tinh vươn tay lau mồ hôi, rụt rè nói:
- Để Linh Cát tôn giả chê cười, “Hoàng Phong đại thánh” chẳng qua là đám nhỏ dưới tay nịnh bợ xưng thế thôi, chứ nếu gặp phải yêu quái ngang cấp, cũng chỉ gọi là Hoàng Phong Quái. Trọc danh như thế, sao có thể vào tai Linh Cát tôn giả?
- Cũng được, vậy sau này, bần tăng gọi ngươi là Hoàng Phong, thế nào?
- Tạ tôn giả ban tên, tạ tôn giả ban tên!
Hoàng Phong Quái vội hết gõ lại vái, sảng giọng nói:
- Từ nay về sau. Tên họ của tiểu yêu là Hoàng Phong!
Nhìn Hoàng Phong Quái, Phật đà Linh Cát hít một hơi thật sâu, từng bước đi tới trước mặt hắn.
Hoàng Phong Quái từ từ ngẩng đầu lên, nhìn đăm đăm Phật đà Linh Cát, cẩn thận hỏi:
- Tôn giả có việc gì muốn sai khiến tiểu yêu?
- Đúng là có một chuyện!
Phật đà Linh Cát thong thả nói:
- Nếu ngươi làm xong, chính là công lớn, chuyện ăn vụng Thanh Du hoàn liền xem như công tội ngang nhau, xóa bỏ. Thế nào?
Hoàng Phong Quái vội vàng dập đầu nói:
- Tiểu yêu tất kiệt tận tâm lực, tuyệt không cô phụ tôn giả kỳ vọng!
- Tốt lắm!
Từ từ ngẩng đầu lên, Phật đà Linh Cát đưa mắt nhìn về đông phương.
*****
Hoàng hôn, đám người Huyền Trang thuận theo sơn đạo dài dằng dặc, cuối cùng cũng đặt chân tới Cao lão trang.
Đây là một thôn trang hẻo lánh, tuy gọi là thôn, lại chỉ có trên trăm gian nhà đất, thô lược tính ra, hẳn chừng hơn trăm hộ.
Ngoài thôn là gò đồi đồng ruộng rộng lớn mênh mông, lúa mì vừa được thu gặt, trên đồng chất từng đống lúa mạ, nhìn qua chắc là một năm được mùa.
Kỳ lạ chính là, vừa bước vào trong thôn, lại thấy không được nửa bóng người, cũng không thấy cư dân trong thôn điểm lên đèn đuốc, nguyên thôn lặng ngắt như tờ, tưởng chừng không có một ai.
- Nơi này chẳng là đã bỏ hoang?
Tiểu Bạch Long thấp giọng hỏi.
Hầu tử ở bên thong thả đáp nói:
- Sao mà bỏ hoang được, ngươi nhìn phòng xá kia xem, còn cả đồng ruộng vừa nãy nữa, rõ ràng là có người chăm bón, hoang phế ở đâu ra?
- Thế cái gì đây? Cả thôn chẳng có một ai, muốn mượn chỗ ngủ nhờ đều không được, xem ra đêm nay lại phải ngủ lại ngoài trời.
- Ngủ ngoài trời thì chết à?
- Đúng đúng, Đại Thánh gia nói đúng, ta miệng thối, ăn nói lung tung.
Bị hầu tử quát cho một tiếng, Tiểu Bạch Long vội thu thần, tự giác vả lên mặt một tát.
Xa xa, bọn họ bắt gặp một vị lão nhân đầu tóc trắng xóa ngồi xiên vẹo trước cửa nhà.
Hầu tử nghiêng mặt sang nói với Huyền Trang:
- Để ta đi hỏi thử xem.
Huyền Trang lặng lẽ gật đầu.
Từng bước đi tới chỗ lão nhân, thân hình hầu tử hơi lắc, hóa thành một nam tử thanh niên.
Sau lưng, Hắc Hùng tinh và Lữ Lục Quải khẽ liếc mắt nhìn nhau, thân hình đồng thời hơi lắc, Hắc Hùng tinh hóa thành một tráng hán râu quai nón, Lữ Lục Quải thì hóa thành một lão đầu lưng còng.
- Lão nhân gia, xin hỏi, người trong thôn này đi đâu cả rồi?
Lão nhân kia chợt cả kinh:
- Người trong thôn đi đâu cả rồi?
Híp mắt coi chừng hầu tử một lúc lâu, thẳng đến khi nhìn rõ đối phương, lão nhân kia mới dùng thanh âm khàn khàn nói:
- Chàng trai trẻ, ngươi là người ở đâu? Trước kia sao chưa gặp qua?
- Chúng ta là người đi lấy kinh từ đông thổ tới, đang trên đường đi về phía tây, tạt qua nơi này, muốn mượn chỗ ngủ lại, thấy trong thôn vắng tanh, nên mới hỏi chút thôi.
- Đi lấy kinh?
Lão nhân dùng bàn tay nhăn nhúm sờ lên trán nghĩ nửa ngày, tựa hồ không rõ người lấy kinh là cái gì, chỉ nhẹ giọng đáp:
- Ngày mai Cao thái công nạp tế, người trong thôn đều tới đó giúp đỡ, nếu không phải lão đầu ta đi đứng không vững, chắc là cũng đã đi rồi. Các ngươi muốn tá túc, hay là cứ đến nhà Cao thái công, nhà hắn nhiều phòng ốc lắm. Hơn nữa ngày mai nạp tế, Cao thái công cũng muốn có nhiều người, càng nhiều càng náo nhiệt mà.
Nói rồi, lão nhân kia vuốt râu cười lên “ha ha”.
Giờ mới nạp tế? Có hơi khác với nguyên bản nha. Hầu tử không khỏi phải có phần nghi hoặc.
Nghĩ thì nghĩ vậy, song hắn vẫn cung kính chắp tay cảm tạ lão nhân kia:
- Cảm ơn lão nhân gia.
Nói xong, xoay người từng bước đi về, thừa lúc lão nhân kia không chú ý, bay vút lên trời.