Đại Bát Hầu

Chương 532: Người thỉnh kinh?



Lúc hầu tử về lại sơn trang, vừa khéo nhìn thấy đám người Huyền Trang đã thu dọn xong hành lý, dắt ngựa đứng ở ngoài cửa, lại bị một đám thôn dân vây chặt như nêm cối.

Những thôn dân kia tay cầm đủ loại nông cụ, bộ dạng như muốn động thủ, song ai nấy lại đều run run, ánh mắt lộ vẻ sợ hãi.

Cao thái công một đống tuổi rồi, cả quải trượng còn chống không vững, lại vẫn gượng cầm lấy một thanh lưỡi hái, nước mắt nước mũi chảy xuôi, chỉ vào Huyền Trang thét to:

- Các ngươi không được đi. Không trả Thúy Lan về đây, các ngươi ai cũng không được đi!

Huyền Trang hai tay hợp mười nói:

- Lão thái công, Thúy Lan thí chủ chỉ đi gặp Thiên Bồng Nguyên Soái một lúc thôi, lát nữa sẽ trở về, ngài không cần lo lắng.

- Ngươi nói bậy!

A Tài chỉ vào Huyền Trang nói:

- Rõ ràng là con hầu yêu kia bắt tiểu thư đưa cho trư yêu!

Nói xong, hắn vội vàng giật lùi, súc mình sau lưng Cao thái công.

Trong đám người lập tức có người reo hò, cao giọng kêu nói:

- Giao tiểu thư ra đây! Không giao ai cũng...

Tiếng gào kia kêu đến sau cùng, âm đuôi đã run run, càng đừng nhắc tới có người phụ họa.

Đám thôn dân cứ thế vây quanh bọn họ, ai nấy hai mắt mở to, nuốt khô nước bọt, thấp thỏm canh chừng.

- Làm thế nào? Phải động thủ ư?

Hắc Hùng tinh ghé tới bên tai Huyền Trang hỏi.

- Không thể tổn thương người vô tội, phải đợi Đại Thánh gia về rồi tính. Chỉ cần Thúy Lan thí chủ trở lại, chắc hiểu lầm sẽ được giải trừ.

Nói xong, hai mắt Huyền Trang từ từ khép lại, không nói gì thêm.

Đám thôn dân ngơ ngác nhìn nhau, nhất thời không biết phải làm sao, chỉ biết ngước mắt nhìn sang Cao thái công.

Chỉ nghe “phốc” một tiếng, Cao thái công quỳ gối xuống đất, dập đầu liên hồi, cầu khẩn khóc kêu:

- Van cầu các ngươi, van cầu các ngươi, trả lại Thúy Lan cho ta. Các ngươi muốn gì ta cũng cho. Dù muốn mạng già này cũng được!

Vầng trán lai láng máu.

Thôn dân ở bên nhìn mà bất nhẫn, vội vàng đưa tay kéo Cao thái công lên, không để hắn tiếp tục dập đầu.

- Lão thái công mau mau đứng lên.

Huyền Trang bước tới trước một bước muốn đi dìu đỡ Cao thái công.

Đúng lúc này, một tên thôn dân lá gan hơi lớn rụt rè cầm cuốc đứng ra chắn trước mặt Huyền Trang.

Hắc Hùng tinh quýnh lên, lập tức nhe răng rống một tiếng với thôn dân kia.

Tức thì, thôn dân sợ đến nỗi ném cuốc xuống, rút chân bỏ chạy.

Vừa chạy, tất cả thôn dân đều chạy theo. Lập tức tứ tán đi cả.

Đáng thương cho Cao thái công hoảng loạn nhìn chung quanh, vươn tay muốn kéo áo ngăn cản, lại bị kéo đến sấp ngã xuống đất, cát đá vương đầy mặt, chỉ biết vô lực vỗ đánh lên mặt đất, kêu khóc nói:

- Các ngươi không thể đi, không thể bỏ mặc Thúy Lan không quản, không thể...

Nhìn bộ dạng Cao thái công. Nhất thời Huyền Trang cũng luống cuống tay chân, không biết phải xử lý thế nào.

Đứng ở xa xa quan sát hồi lâu, hầu tử thở dài một hơi đành chịu, bay thẳng về phía chúng nhân, vững vàng đáp xuống trước mặt Huyền Trang.

Vừa đặt chân xuống đất, lão thái công lập tức bò tới, ôm chặt lấy bắp đùi hắn, nước mắt nước mũi thi nhau trào ra, kêu khóc nói:

- Van cầu ngươi, trả con gái cho ta... Ngươi muốn mạng lão già này cũng được, cứ việc cầm đi thôi.

Hầu tử nhấc tay, chuẩn xác đánh lên ót Cao thái công.

Chỉ thấy thân người Cao thái công hơi lệch. Nằm ngã xuống đất, không có động tĩnh.

- Nghê Thường và Thiên Bồng đang nói chuyện, ta về trước xem thế nào.

Nhìn Huyền Trang thoáng cau mày, lại nhìn Cao thái công ngã vật dưới đất, hầu tử nhẹ giọng nói:

- Yên tâm đi, ngất xỉu mà thôi, ta còn chưa tới mức phải hạ sát thủ với hắn.

Tiểu Bạch Long ở bên nhỏ giọng thầm thì:

- Không sợ ngươi hạ sát thủ. Chỉ sợ ngươi không khống chế tốt lực độ, lão già này sao chịu nổi ngươi dày vò?

- Ngươi lại ngứa da đúng không?

Hầu tử hơi trừng mắt, Tiểu Bạch Long sợ đến nỗi vội vàng vọt ra sau lưng Huyền Trang.

Cứ thế một mực chờ đợi, thẳng đến lúc trời ngả về tây, Thiên Bồng mới dẫn theo Nghê Thường cùng nhau xuất hiện ngoài cửa sơn trang.

Lúc này Cao thái công đã khôi phục thần trí, lại vẫn ngồi bệt dưới đất chợt sững sờ.

Từ xa xa Nghê Thường đã hướng tới hầu tử khom lưng hành lễ, lại chuyển sang hành lễ với Huyền Trang, bước vội đi tới bên người phụ thân, vươn tay dìu đỡ.

- Thúy Lan... Thật là ngươi? Ngươi không sao?

Cao thái công kích động đến nỗi nước mắt nước mũi lại trào ra, vươn tay ôm mặt Nghê Thường bưng lại gần tử tế nhìn kỹ.

- Cha, chúng ta vào nhà đi. Nơi này giao cho Cương Liệt được rồi.

- Cương Liệt?

Cao thái công khẽ liếc sang Thiên Bồng một cái, nhỏ giọng nói:

- Hắn... Hắn còn về đây làm gì?

Nghê Thường mím môi, lẳng lặng đỡ Cao thái công dậy, từng bước dìu hắn về lại sơn trang.

Đợi hai người đi rồi, Thiên Bồng mới nhấc chân lên chậm rãi đi về phía hầu tử, chừng như vô ý liếc nhìn Huyền Trang một cái, hắn than dài một hơi, nói:

- Các ngươi lúc nào thì đi?

- Ghét chúng ta lắm đúng không?

Hầu tử trừng hắn nói.

- Ta biết chuyện lần này không liên quan tới các ngươi, nhưng cũng là các ngươi tự rước lấy. Ở chung với phàm nhân, cuối cùng chỉ sẽ hại tới bọn họ.

Nhìn mấy tên thôn dân vẫn đang nấp trong bụi cỏ dại nơi xa, Thiên Bồng nhẹ giọng nói:

- Hơn nữa, bọn họ cũng không thích các ngươi.

Hầu tử bỗng bật cười, chống Kim Cô bổng nhởn nhơ nói:

- Vậy... Bọn họ thích ngươi ư?

Sắc mặt Thiên Bồng tức thì khẽ biến, thấp giọng nói:

- Các ngươi đi rồi, ta cũng sẽ đi.

Lời còn chưa dứt, chợt nghe trong sơn trang truyền ra tiếng tranh cãi giữa Cao thái công và Nghê Thường.

- Không được, không được! Chuyện này có chết ta cũng không thể đáp ứng!

- Cha, hắn là Cương Liệt!

- Hắn là một con trư yêu! Hôm nay tất cả hương thân đều chứng kiến, Thúy Lan, ngươi có đầu óc một chút được không?

- Mấy năm nay đều là hắn gồng gánh cái nhà này, chẳng lẽ ngươi còn chưa tin hắn?

- Thế cũng không được! Ngươi nghĩ mà xem, hắn là một con trư yêu, ngươi mà gả cho hắn, sau này còn có ai dám làm tá điền cho chúng ta?

- Vậy chúng ta không cần tá điền, chính chúng ta tự làm được rồi.

- Cái này... Đây không chỉ là vấn đề tá điền! Nhà chúng ta có một trư yêu làm nữ tế, những thân thích kia, còn ai dám qua lại với nhà chúng ta? Đây là muốn đoạn tuyệt lui tới với toàn bộ thân thích!

- Đoạn thì đoạn thôi. Bọn họ thiếu nợ ân huệ nhà chúng ta, thiếu nợ ân huệ Cương Liệt còn ít ư? Nếu bởi vì chuyện này mà muốn đoạn tuyệt, vậy còn không bằng sớm đoạn tuyệt cho rảnh thân.

- Không bằng sớm đoạn tuyệt... Không bằng sớm đoạn tuyệt? Hừ, ngươi muốn cha ngươi tức chết ư?

Chỉ nghe “choang” một tiếng, tựa hồ có thứ gì đó bị nện nát. Ngay sau đó lại truyền ra tiếng quát mắng của Cao thái công:

- Ta thấy ngươi trúng phải bùa mê thuốc lú của hắn rồi! Đoạn tuyệt lui tới với hết thảy thân thuộc? Chẳng bằng cũng đoạn tuyệt với cha ngươi luôn đi!

- Nếu ngươi thật phải gả cho hắn, ta coi như không có đứa con gái là ngươi, để ngày sau xuống cửu tuyền còn mặt mũi ăn nói với liệt tổ liệt tông!

Ngay sau đó, là tiếng đóng cửa rầm vang, và liền một chuỗi tiếng bước chân.

Toàn bộ sơn trang tức thì an tĩnh trở lại.

Đám thôn dân trốn tránh đằng xa vẫn dỏng tai lắng nghe, có điều, trong sơn trang không còn vọng lại nửa điểm thanh âm.

Thiên Bồng thoáng cúi đầu, im lìm đứng đó. Mắt đăm đăm nhìn mặt đất trống trơn.

Hầu tử nghiêng đầu hỏi:

- Ngươi và nàng hẹn ước trở về thuyết phục Cao thái công?

Thiên Bồng từ từ khép mắt lại, nhẹ giọng nói:

- Ta biết không thuyết phục được.

- Biết thế ngươi còn quay về?

Thiên Bồng chỉ lẳng lặng đứng đó, không trả lời.

Không lâu sau, cửa chính sơn trang từ từ mở rộng.

Nghê Thường chậm rãi đi ra, trên mặt chất đầy lệ ngân.

Từng bước đi tới trước mặt Thiên Bồng, Nghê Thường chợt khom lưng hành lễ, nhẹ giọng nói:

- Xin lỗi...

Lời còn chưa dứt, từng giọt nước mắt đã thuận theo gò má chảy xuôi.

Dưới ánh trăng, nàng cúi đầu, thẫn thờ đứng đó, trừ xin lỗi, đã không còn nói được lời nào.

Đám người hầu tử ở bên lẳng lặng mà nhìn.

Nhất thời, bầu không khí như đông cứng lại.

Hồi lâu, Thiên Bồng gượng cười nói:

- Cũng phải thôi. Lão gia là cha ngươi, bất kể thế nào đều không nên bỏ hắn lại, đây là hiếu đạo. Phận làm con, tất phải tận hiếu.

Hơi do dự một lúc, hắn lại nói tiếp:

- Nhờ ngươi chuyển cáo lão gia một tiếng. Ta sẽ rời khỏi nơi này, cũng sẽ không xuất hiện ở Cao lão trang, sẽ không xuất hiện trước mặt hắn... Có lẽ, ta nói là có lẽ. Có lẽ, kiếp sau, ta lại sẽ tới tìm ngươi... Hi vọng, tiếp theo...

Lời đến chỗ này liền dừng lại.

Thiên Bồng mím môi ngẩn người đứng đó, hai mắt mở to, không ngừng hít thở sâu.

Trong nguyệt sắc, có thể rõ ràng thấy được vành mắt hắn óng ánh như gợn sóng mặt hồ lăn tăn bởi cơn gió nhẹ.

- Kỳ thực...

Hầu tử ở bên đột nhiên mở miệng:

- Kỳ thực có một cách có thể giải quyết vấn đề này, hơn nữa còn là giải quyết triệt để tận gốc.

Nghe vậy, Thiên Bồng chớp mắt nhìn sang hầu tử.

Nghê Thường vội hướng hầu tử khom lưng hành lễ, ôm đầy mong đợi nói:

- Đại Thánh gia có cách nào, mong ngài... Mong ngài chỉ giúp chúng ta, Thúy Lan cảm kích bất tận.

- Ngươi cảm kích bất tận thì ích gì.

Hầu tử chỉ chỉ Thiên Bồng nói:

- Hắn phải đồng ý mới được.

Thiên Bồng lập tức quát lên:

- Ngươi lại muốn nói cái gì?

- Thái độ, thái độ!

Hầu tử nhướng mày, lành lạnh trừng Thiên Bồng nói:

- Đây là thái độ cầu người làm việc của ngươi?

- Cút! Ai muốn cầu ngươi?

- Ngươi! Được, ngươi không cầu đúng không? Ngươi không cầu thì thôi, ta mặc kệ ngươi hối hận cả đời!

Khẽ vung tay, hầu tử xoay người ngoảnh mặt đi.

Nghê Thường tức thì gấp gáp, vội vươn tay kéo Thiên Bồng, lại bước nhanh đi tới bên người hầu tử, nhẹ giọng nói:

- Đại Thánh gia, có thể... Có thể nói cách giải quyết cho Thúy Lan biết được không?

Hầu tử đưa lưng về phía Nghê Thường, tay chống Kim Cô bổng thong thả nói:

- Cách thì có, chỉ cần hắn theo ta tây hành, đợi sự tình giải quyết xong xuôi, liền trả lại chân thân cho hắn. Đến lúc đó chẳng phải vấn đề lập tức không còn? Kỳ thực tối qua ta đã nói qua với hắn một lần rồi, chẳng qua cái đứa đầu óc ngu dốt này không chịu đồng ý, cư nhiên còn động thủ với ta.

Nghê Thường cẩn thận hỏi:

- Hôm qua, là ngươi đả thương Cương Liệt?

- Chính là ta. Hắn không biết tự lượng sức mình động thủ trước, nếu không phải ta hạ thủ lưu tình, hắn đã sớm chết rồi.

Nghê Thường chớp chớp mắt nhìn hầu tử, lại chuyển sang nhìn Thiên Bồng, hồi lâu, nàng chậm rãi đi tới bên cạnh Thiên Bồng, thấp giọng hỏi:

- Hắn nói, có đáng tin không?

- Bản thân con khỉ này đã không thể tin, lời hắn nói sao có thể tin được?

- Ngươi nói cái gì? Sao ta lại không thể tin?

Hầu tử lập tức quay mặt qua, vung Kim Cô bổng lên chỉ vào Thiên Bồng quát lớn:

- Lời kia của ngươi là có ý gì, nói rõ ràng!

- Cần nói rõ ràng ư?

Thiên Bồng hừ lạnh nói:

- Đương sơ là ai dùng ôn độc họa hại sinh linh vô lại, lại giá họa sang cho ta?

- Ngươi -- đó là đánh nhau! Đương nhiên là ngươi lừa ta gạt!

Hầu tử giận dữ hét:

- Ngươi thì sao? Những yêu quái mà ngươi giết, bọn họ chiêu ai chọc ai? Bọn họ không vô tội ư? Mẹ nó ngươi còn mạnh mồm kêu vô tội với ta? Người của lão tử chết trong tay Thiên Hà thuỷ quân còn ít ư?

Thiên Bồng co tay lại, lành lạnh đáp nói:

- Yêu quái làm loạn, người người đều phải trừ đi.

Câu này vừa thả xuống, mắt hầu tử lập tức trợn tròn.

- Nói hay lắm, người người đều phải trừ đi? Vậy hôm nay để lão tử trừ con trư yêu nhà ngươi!

Vung Kim Cô bổng lên, hầu tử đang muốn xông tới Thiên Bồng. Thiên Bồng cũng tấn tốc bày ra tư thế nghênh chiến.

Mắt thấy tình thế không ổn, Huyền Trang vội vàng bước nhanh ngăn ở chính giữa. Nghê Thường cũng vội vươn tay kéo lại Thiên Bồng.

Bị ngăn cản, song phương mới đồng thời dừng tay, trường diện lại sa vào giằng co.

Hồi lâu, hầu tử từ từ bình phục nhịp thở, nói với Huyền Trang:

- Giao cho ngươi, ngươi đi nói với hắn, ta không cách nào nói chuyện với đứa này. Vừa cất lời là đã muốn động tay động chân rồi.

Nói xong, xoay người nhảy lên nóc nhà sơn trang.

Chậm rãi đi tới trước mặt Thiên Bồng, Huyền Trang hai tay hợp mười, khẽ khom lưng với Thiên Bồng và Nghê Thường, nói:

- Một mực không có cơ hội tự mình giới thiệu, bần tăng pháp hiệu Huyền Trang, từ đông thổ Kim Sơn tự mà đến, giờ đang trên đường tới Tây Thiên Đại Lôi Âm tự.

Nghe được lời này, Thiên Bồng không khỏi sửng sốt, nói:

- Ngươi là người thỉnh kinh?